Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 478

Nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó lại nhìn đến cậu bé đang bám theo cô như một cái đuôi, nghĩ tới thím Lý có nói cậu bé một mực ở khách sạn tìm mình, đau lòng xoa xoa đầu cậu: “Đậu Đậu, có đói bụng không? Cháu chưa ăn gì đúng không?”

Đôi mắt nho đen nhỏ nhắn bỗng chớp chớp sáng quắc, nghe vậy liền lấy hai tay sờ sờ lên bụng mình. “Cô nấu mì cho cháu nhé?” Lam Ngọc Anh nở nụ cười. “Dạ. Cậu bé lập tức gật đầu. “Được, vậy con chờ cô một chút, rất nhanh là có thể ăn.”

Lam Ngọc Anh vừa nói xong, liền đi vào bếp, nhưng điều bất ngờ là, cậu bé nhắm mắt bám theo sau cô như một chiếc đuôi, túm lấy góc áo của cô.

Sau khi nấu xong mì, cửa ra vào truyền đến có tiếng động.

Lam Ngọc Anh đặt bát mì lên bàn, nghe tiếng nghênh ngang đi từ ngoài vào, là Trương Tiểu Du đã về, nhìn qua có chút tức giận.

Dường như khi cô ấy cúi đầu cởi giày đã nhìn thấy có một đôi giày thể thao trẻ em đặt đấy liền ngẩn ngơ một lát, bước vào trong liền thấy trên bàn ăn có một cậu bé, liền nó: “Ơ! Đây chẳng phải là “Ừ, Con trai của Hoàng Trường Minh.” Lam Ngọc Anh gật đầu nói. “Tớ biết.”

Trương Tiểu Du cũng gật đầu, biểu cảm vẫn chưa hết kinh ngạc: “Nhưng tại sao cậu chủ nhỏ này lại đến đây?” “Một câu cũng không thể nói rõ ràng được” Ngón tay Lam Ngọc Anh day day trán

Trương Tiểu Du thay dép lê, còn chưa hết ngạc nhiên vì thấy con trai Hoàng Trường Minh ở đây thì chuông điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, liền trực tiếp tắt máy.

Giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên, lần này Trương Tiểu Du không quan tâm tắt điện thoại cất vào túi. Lam Ngọc Anh thấy vậy liền hỏi: “Cá nhỏ, cậu làm sao mà không nghe điện thoại?” “Không sao, bọn họ đều là gọi điện muốn giao dịch mua bán nhà, phiền chết đi được. Trương Tiểu Du thuận miệng nói.

Lam Ngọc Anh nghi ngờ, nhưng cũng không vạch trần, vừa rồi cô có nhìn thấy trên màn hình điện thoại có biểu tượng con gấu.

Biết được tình trạng quan hệ của cô ấy và Trần Phong

Sinh hiện tại không tốt nên cô cũng lập tức chuyển chủ đề: “À cậu có muốn ăn gì không?” “Không, hai người ăn đi, tớ ăn rồi.” Trương Tiểu Du xua tay, trực tiếp đi vào phòng ngủ: “Hôm nay tớ hơi mệt, tớ về phòng trước đây.

Lam Ngọc Anh quay lại bàn ăn, cậu bé muốn gắp nhưng không gặp được mì, ánh mắt dường như đều rơi hết vào bát mì.

Cô mỉm cười, vội lấy thêm một đôi đũa sạch khác, giúp cậu gắp mì lên, sau đó ngồi nhìn cậu ăn rất ngon. Mỗi lần trộn mì lên trông không khác gì một chú sóc nhỏ, ngay cả khi ăn cũng giống.

Cô tuyệt đối không ngờ, trước mặt mình là một cậu bé đang ngồi ăn nghiêm túc.

Để ý thấy bát mì của cậu bé đã trống không, Lam Ngọc Anh kinh ngạc: “A, cháu ăn xong rồi sao?”

Cậu bé gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn chu lên chu xuống, rõ ràng còn chưa ăn xong. “Đậu Đậu, cháu có muốn ăn thêm không?” Lam Ngọc Anh hỏi. “Bảo bảo muốn nữa.” Cậu bé gật đầu.

Lam Ngọc Anh vì sợ cậu còn nhỏ nên ăn ít, nên mới cho một nửa bát, còn lại rất nhiều ở trong bát cô, chính cô cũng ăn không hết được. Đang định chuyển cho cậu một ít, thì cô chợt dừng lại, dù sao bát mì này cô cũng đã ăn qua, cô do dự một lúc sau đó vẫn quyết định vào bếp lần nữa nấu mì.

Chưa kịp nói gì với cậu bé, cậu đã nhấc mông lên, cầm chiếc đũa gắp mì trong bát cô ra ăn, một chút ý chê bai cũng không có.

Lam Ngọc Anh thấy thế, mới chuyển phần nhiều qua bát cho cậu bé, nhìn cậu ăn có vẻ rất ngon, trong lòng cô cảm thấy mềm nhũn.

Sao lại có một đứa trẻ dễ thương như này.

Nhìn thấy cậu bé dùng hai tay ngắn cũn nâng bát mì to bằng khuôn mặt lên, húp một ngụm nước mì, khi đặt xuống, còn ợ một tiếng không cần màng dùng tay che miệng, bụng nhỏ cũng căng tròn.

Lam Ngọc Anh đứng dậy, chuẩn bị thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp. Chính là chân vừa mới chuyển động, góc áo lại bị người túm lấy.

Cô khó hiểu quay đầu lại, liền nhìn cậu bé đang ngồi trên ghế nhìn cô với đôi mắt nho đen bé nhỏ mong chờ, chỉ là thấy cậu một lúc lâu cũng không nói gì, biểu hiện có chút ủy khuất mếu máo.

Lam Ngọc Anh không rõ cho nên hỏi: “Có chuyện gì thế?” “Bảo bảo muốn thưởng. “Ha?”

Thấy cô không hiểu, cậu bé đưa má phải qua.

Hành động này không thể rõ ràng hơn.

Lam Ngọc Anh trong vài giây đã lập tức hiểu ra, mới nhớ đến lần trước khi ở khách sạn, cô cũng cho Bánh bao nhỏ ăn mì, sau khi cậu nhóc ăn hết, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của cậu nhóc như một phần thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK