Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44

Chết thật!

Cuối cùng sau khi trở lại vị trí, Lam Ngọc Anh cảm thấy lòng bàn tay đẫm ướt mồ hôi.

Tiêu Hùng Vân cũng có chút không kiên nhẫn: “Sao em lại vào trong đó lâu như vậy?”

“Sao mặt em đỏ thết”

“Uh!” Lam Ngọc Anh xấu hổ, “Em vừa mới đi nhầm vào nhà vệ sinh nam…”

“Ha ha ha!” Tiêu Hùng Vân cười không thành tiếng.

Lam Ngọc Anh càng thêm xấu hổ, mất tự nhiên chuyển tâm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Quản lý nhà hàng đang ân cần tiễn khách.

Nhìn bóng dáng cao lớn đang bước ra ngoài cô không khỏi cắn môi.

Câu cuối cùng của anh ta có nghĩa là gì?

Sau khi xuống xe, Lam Ngọc Anh đi bộ vào khu nhà giàu.

Mỗi lần đi qua khu này cô lại cảm thấy hụt hãng trong lòng.

Những biệt thự xung quanh đây đều xa tâm với của cô, nhưng cô đã từng sống ở đây trước 8 tuổi, từng đạp xe trên con đường yên tĩnh này, quay lại phía sau là có thể thấy nụ cười của mẹ. Nhưng bây giờ có vẻ như cả đời này cô cũng không thể nào quay lại được giấc mộng hạnh phúc của ngày xưa…

“Ngọc Anh, từ nay đừng nghĩ đến việc lấy được của nhà họ Lam một xu!”

Giọng nói tức giận của Lam Khải Dương vẫn còn văng vẳng bên tai, cái tát vào mặt vẫn còn chưa nguôi đau đớn. Lam Ngọc Anh thở dài.

Nhưng bà ngoại cần rất nhiều tiên cho ca phẫu thuật, và lại còn cần tiền gấp nữa.

Lam Ngọc Anh nhìn căn biệt thự trước mặt, hít một hơi thật sâu như mọi lần rồi bước vào trong sân.

Nhưng trước khi kịp vào đại sảnh, cô đã bị dì Vương chặn lại: “Cô chủ, cô đi đâu vậy?”

“Tôi đi tìm bố tôi.” Lam Ngọc Anh quay đầu lại nhìn dì ta.

“Tiếc quá! Ông chủ không có ở nhài”

“Không sao, tôi có thể chờ.”

Dì Vương đang ngồi ở đó, cũng không có ý động đậy. Bà ta vừa ngồi vừa nghển cổ lên nói: “Thực xin lỗi! Cô chủ, ông chủ đã hạ lệnh nói cô không được phép bước vào nhà! Chúng tôi là người hầu kẻ hạ, cô đừng làm khó chúng tôi” “

Chắc chắn rồi, ông ta là kiểu người nói như chém đỉnh chặt sắt, không nửa vời bao giờ.

“Được.” Lam Ngọc Anh nghiến răng, xoay người nhưng vẫn không rời đi: “Vậy tôi sẽ đợi bên ngoài.”

Vương Thuận thấy vậy, nhất thời không khỏi bối rối không biết phải làm sao. Bà ta nhỏm dậy, nhìn Lam Ngọc Anh đi ra rồi đóng cửa lại “rầm” một tiếng.

Mặc dù lúc này đã bước vào cuối mùa hè, nhưng bây giờ đang là buổi trưa, ánh mặt trời vẫn khá chói chang. Ngay dưới tán cây mát mẻ mà đứng lâu cũng còn khó chịu, Lam Ngọc Anh đành phải ngồi xổm xuống và liên tục nhìn đồng hồ.

Có tiếng động cơ ô tô ồn ào từ xa vọng lại gần.

Lam Ngọc Anh nhìn lên và thấy một chiếc xe mui trần màu đỏ đang chạy một cách ngang nhiên vào sân trước khu biệt thự. Màu đỏ của chiếc xe càng thêm rực rỡ, chói mắt dưới ánh mặt trời, trên mặt đất vạch ra hai vết lốp rõ ràng. Ngoài Lam Ngọc Thiên thì còn ai vào đây có thể kiêu ngạo như vậy trong nhà họ Lam?

Lam Ngọc Thiên cũng nhanh chóng nhìn thấy cô, đôi mắt cô ta đột nhiên nheo lại.

Vẻ tức giận xẹt qua gương mặt được trang điểm kĩ càng, Lam Ngọc Thiên nghênh ngang trên đôi giày cao gót đi thẳng tới chỗ cô: “Lam Ngọc Anh, cô lại tới đây đòi tiền sao?”

Lam Ngọc Anh im lặng.

“Cô không biết cha tôi không có ở nhà sao?” Lam Ngọc Thiên liếc nhìn biệt thự và cười mỉa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK