Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 315

Vốn dĩ cô chỉ uống vài ba hớp tượng trưng, cuối cùng bị đồng nghiệp cổ vũ một hồi nên đã uống hơn nửa chai Lúc đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Lam Ngọc Anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, bia Đức đúng là ngấm rất chậm. Sau khi phả nước lạnh lên mặt, cô mới miễn cưỡng cảm thấy mình đỡ hơn một chút.

Khi đi ra, cô bỗng nhiên lại thấy mơ hồ.

Hành lang trải thảm hình như không thể nhìn thấy điểm tận cùng, thiết kế vừa hiện đại vừa như một mê cung vậy.

Rốt cuộc là rẽ trái hay rẽ phải…

Lam Ngọc Anh giơ tay ra chỉ, nhất thời không rõ phương hưởng.

Trong lúc cô đang do dự định rẽ sang trái thì chợt ngừng thở, ngay cả bước chân cũng cứng đờ ra đó.

Ngay phía trước cách đó không xã có một bóng dáng cao lớn, vai phải hơi dựa vào tường, đang cúi đầu châm thuốc. Làn khói trắng bay ra, khiến tầm nhìn của người ta mờ đi. Khuôn mặt cương nghị của anh cũng chim trong cơn mờ mờ ảo ảo, xa xôi khó mà với tới.

Lam Ngọc Anh hơi thất thần.

Hình như đã một tuần rồi không nhìn thấy nhau nhỉ?

Từ sau buổi tối nói lời chia tay đó, anh đóng mạnh cửa bỏ đi.

Từ đó mỗi hôm đi làm hay về nhà, dù sớm hay muộn, Lam Ngọc Anh đều không còn nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đó nữa. Cánh cửa chống trộm của nhà đối diện cũng không hề mở ra. Hơn nữa cuối tuần cô cũng từng đặc biệt để ý, đèn cửa sổ không hề sáng lên, giống như anh chưa từng xuất hiện vậy.

Nhưng cũng phải, ban đầu anh chuyển tới cũng vì muốn ở gần cô. Bây giờ họ chia tay rồi, chuyển đi cũng đúng. Một sếp lớn như anh, ở một khu chung cư cũ kỹ mới là không nên.

Dường như cảm nhận được ánh mất của cô, Hoàng Trường Minh ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt không chút nhiệt độ.

Trong mơ hồ, hình như cô nhìn thấy anh đang từng bước đi tới.

Lam Ngọc Anh tỉnh lại, định quay người bỏ đi thì đã không kịp. Hoàng Trường Minh đã sải bước đi tới trước. Ở khoảng cách rất gần, đôi giày da sáng trưng gần như chạm vào mũi chân cô Cô vội lùi sau nửa bước, ấp ủng: “A…

Hoàng Trường Minh?”

“Lạc đường sao?”

“Ừm.” Lam Ngọc Anh né tránh, gật đầu, rồi lẩm bẩm một câu: “Mấy chỗ này ở đâu cũng giống nhau.

Hoàng Trường Minh hình như vừa giật khỏe môi, ngữ khí rất nhạt: “Còn nhớ số phòng không?”

“Hình như là không không chín chin…” Lam Ngọc Anh cố nhớ lại.

“Đi bên này.”

Nói xong, Hoàng Trường Minh dứt khoát đi phía trước.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, cũng đành lẳng lặng bám theo phía sau anh như một con cún nhỏ.

Cô không ngờ Hoàng Trường Minh lại chủ động nói chuyện với mình. Dù sao thì tối đó hai người họ chia tay cũng không quá vui vẻ. Tuy không nổi trận lôi đình nhưng anh rất giận. Hôm sau lúc kiểm tra cửa ra vào, cô phát hiện có hai con ốc bị vắng đi, có thể thấy anh dùng sức mạnh cỡ nào.

Thật ra cô muốn nói anh chỉ cần chỉ hưởng, mình sẽ tự đi tới đó nhưng Hoàng Trường Minh không có ý định dừng lại. Thậm chí giữa chừng anh còn đi chậm một chút, cố tình đợi cô đuổi kip.

Nếu anh đã rộng lượng như vậy thì Lam Ngọc Anh cũng không muốn giả vờ nữa, cô lên tiếng cảm ơn: “Hoàng Trường Minh, cảm ơn anh.”

Hoàng Trường Minh đang đút điều thuốc vào miệng, khẽ liếc về phía cô khi nghe cô nói.

Sau đó, anh bất ngờ cười khẽ hai tiếng.

Lam Ngọc Anh bị cười giễu vô cớ, cuối cùng không nhịn được, cần mỗi hỏi: “Anh… anh cười gì chứ?”

“Ha ha.” Hoàng Trường Minh lại cười thêm hai tiếng. Giữa làn khỏi mờ ảo, đôi mắt sâu hút của anh nhìn cô, nửa đùa nửa thật: Tiến bộ hơn so với lần trước nhiều rồi, không tổng giám đốc Trường Minh mãi nữa.”

“…” Lam Ngọc Anh khẽ nằm chặt ngón tay.

“Em uống rượu đấy à?” Hoàng Trường Minh có vẻ như hỏi bâng quơ.

“Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu, vẫn giải thích một câu: “Em uống ít bia, công ty tụ tập.

Hoàng Trường Minh gạt tàn thuốc vào trong thùng rác lúc đi ngang qua “Lam Ngọc Anh, xem ra em sống rất tốt “Cũng tạm.

“Tối không mất ngủ, không trấn trạc à?”

“Không”

“Ăn gì cũng ngon miệng, sức khỏe dồi dào?”

“Ừm.” Lam Ngọc Anh vẫn khẽ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK