Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239

 

Nhưng không phải Hoàng Trường Minh, mà là chuyền phát nhanh giao đồi tới, hỏi cô có ở nhà không, có nhận được không.

 

Cúp điện thoại không bao lâu thì tiếng gõ cửa liền vang lên, Lam Ngọc Anh chạy đi mở cửa, người chuyển phát nhanh bê đồ đứng ở ngoài, “Xin hỏi có phải cô Ngọc Anh không?”

 

“Là tôi.”

 

“Cô có đỗ Ngọc Anh chuyển phát nhanh đây, phiền cô ký tên mình lên trên.

 

“Được.”

 

Lam Ngọc Anh nhận bút, lúc đang muốn ký tên, cầu thang truyền đến tiếng bước chân vững vàng.

 

Cô nín thở nhìn sang, Hoàng

 

Trường Minhđang một tay đút túi, ngoại trừ chìa khóa xe trên tay kia thì còn mang theo cái túi đã mua, nếu không bất ngờ thì bên trong là mì sợi và trứng gà.

 

Trên mặt vẫn đen sì như lúc sáng sớm, ánh mắt lơ đãng xẹt qua mười phần lực sát thương.

 

Hoàng Trường Minh đi thẳng ngang qua cửa nhà cô, sau đó cầm chìa khóa mở cánh cửa đối diện.

 

“Cô Ngọc Anh, ký ở đây là được.” Anh chàng chuyển phát nhanh nhắc nhở cô.

 

“À vâng.” Lam Ngọc Anh hoàn hồn, vội nói.

 

“Ram…”

 

Đang viết thì đối diện có tiếng sập cửa rất mạnh.

 

Tiếng vang rất lớn, đọng lại dư âm.

 

Anh chàng chuyển phát nhanh tuổi không lớn dường như bị hù dọa rồi, run lẩy bẩy cẩn thận hỏi từng li từng tí: “Vừa nãy hẳn là tôi không có cản đường phải không?”

 

Lam Ngọc Anh liếm môi: “Không.”

 

Chiều hôm sau, Lam Ngọc Anh ngây người nhìn vào màn hình máy tính.

 

Cô thậm chí chưa nhìn vào văn bản và dữ liệu dày đặc trên đó, ánh mắt đã đờ ra.

 

Lúc ký tên chuyển phát nhanh ngày hôm qua, cô cũng cho rằng sẽ giống như trước, Hoàng Trường Minhsẽ bất ngờ xuất hiện ở sau lưng người giao hàng, nhưng tối qua chỉ có một tiếng rầm nặng nề.

 

Lúc lên lầu, Lam Ngọc Anhnhìn thấy rất rõ, trong tay anh là một túi mua sắm, bên trong đều chứa trứng gà, nhưng cô ghé tai lắng nghe tiếng động ngoài cửa thật lâu, đối diện không có tiếng động gì cả, càng không hề có ý kêu cô nấu mì…..

 

Giám đốc đi ra từ phòng làm việc, đi thẳng đến chỗ cô.

 

Lam Ngọc Anhlập tức ngôi thẳng lên, cho rằng giám đốc trách việc cô không tập trung, nhưng cuối cùng lại đưa một tập hồ sơ: “Ngọc Anh, cô đưa phần tài liệu bổ sung này tới Hoàng thị, dự án hợp tác cũng coi như kết thúc hoàn toàn”

 

“Hả, nhất định phải tự đi sao?” Cô có chút do dự.

 

“Dĩ nhiên!” Giám đốc trả lời: “Hợp tác với Hoàng thị ai mà dám chậm trễ? Tôi vẫn đang đợi dự án lần này kết thúc, sau này mới có cơ hội hợp tác với Hoàng thị nữa chứ!”

 

Đúng là như vậy, lúc trước khi còn hợp tác, cô đều vui vẻ theo giám đốc chạy tới tòa nhà Hoàng thi.

 

Lam Ngọc Anhnghe vậy, gật đầu.

 

Nửa tiếng sau, cô cầm túi hồ sơ đi đến Hoàng thị.

 

Bởi vì đã có hẹn trước nên khi đến sau khi nói rõ với tiếp tân cô, được đưa đến thang máy.

 

Lên tầng cao nhất. thư kỷ nói

 

Tổng giám đốc Hoàng đang họp, hỏi cô tới có chuyện gì, có cần đưa cô tới phòng tiếp khách chờ chút không.

 

Lam Ngọc Anhmở miệng, đang muốn trả lời thì thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.

 

Mái tóc dường như đã nhuộm màu mới, vải lanh màu vàng, kết hợp với lọn tóc gợn sóng bồng bềnh như công chúa, trên người đều là đồ hàng hiệu, nhất là cái túi phiên bản giới hạn trong tay, logo lấp lánh khiến người ta mù mắt.

 

Lam Dao Dao….

 

Lam Ngọc Anhnhíu mày, cảm thấy đã lâu rồi không thấy đối phương xuất hiện trước mặt mình.

 

Nói đúng hơn có lẽ là trước mặt Hoàng Trường Minh.

 

Lúc này cửa phòng họp mở ra, người bên trong lục tục đi ra, đi đầu đương nhiên là Hoàng Trường Minhmặc tây trang, nhân viên đều tự động đi ở phía sau, chỉ có Phan

 

Duy theo sát anh.

 

Thư ký bước tới phía tước, cung kính gật đầu: “Tổng giám đốc, cô Ngọc Anh…”

 

Nói xong cũng có chút loạn, bởi vì lúc này tổng cộng có hai cô Ngọc Anh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK