Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1453

Động tác thay giày của Trương Tiếu Du khẽ khựng lại, không biết nên đáp lại như thế nào.

Lúc này em họ Chu Thị Linh đi tới, nói đỡ giúp cô: “Chắc là anh rể đang bận việc ở bệnh viện rồi!”

Trương Tiểu Du chậm chạp gật đầu.

“Nói cũng đúng!” Nghe vậy, dì út tỏ vẻ hiểu gật đầu: “Làm bác sĩ không thể so với những người khác được, mỗi ngày đều đang chạy đua cùng sinh mạng, hơn nữa Phong Sinh lại còn là bác sĩ ngoại khoa, phải thường xuyên ở bên bàn mổ làm phẫu thuật, nên bận vàng thêm bận! Cá Nhỏ à, con nên hiếu cho cậu ấy, đừng vì chuyện này mà giận dỗi với cậu ấy!”

Chờ đến lúc dì út và chú út đều vào phòng bếp bưng thức ăn ra, Chu Thị Linh hạ giọng nói: “Chị, chuyện của chị và anh rế em còn chưa nói với bố mẹ đâut”

Trương Tiểu Du hiểu rõ gật đầu.

Cô còn tưởng rằng với cái mồm rộng của cô em họ nhà mình thì sẽ âm thầm nói cho chú dì út biết chứ, không nghĩ tới con bé cũng không nói gì, mà thật ra trên đường cô trở về cũng chưa nghĩ ra nên nói chuyện ly hôn này cho chú dì biết thế nào.

Cuối cùng Trương Tiểu Du cũng hiếu tại sao Trần Phong Sinh lại lựa chọn giấu diếm bà ngoại rồi, bởi vì nói những chuyện này cho người lớn trong nhà biết, thật sự rất khó.

Sau khi bố mẹ qua đời, dì út và chú út đã coi như là nửa bố mẹ của cô rồi, cô thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ đau lòng, nếu bây giờ còn chưa biết chuyện, cô tính định cứ giấu diếm tiếp như thế, lần này ra nước ngoài ít nhất cũng phải một năm đến hai năm thời gian mới có thể trở về, đến lúc đó cô có thế dùng lý do là thời gian dài khiến tình cảm phai nhạt để lấp liếm cho qua.

Ăn cơm tối xong, Trương Tiểu Du cùng cô em họ vào trong phòng ngủ, hai người nấm ở trên hai giường đơn.

‘Tuy đã tắt đèn, nhưng Chu Thị Linh có vẻ như không buồn ngủ, cô nàng chuyển người trong chăn thò đầu ra, thăm dò hỏi cô: “Chị ơi, chị ngủ chưa?”

“Ngủ rồi” Trương Tiểu Du nói “Cắt, ngủ rồi mà chị còn có thể nói chuyện sao!” Chu Thị Linh bĩu môi, cứ muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng cô nàng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Chị ơi, chị và anh rể thật sự không còn khả năng nữa sao?”

Trương Tiểu Du hé miệng nhưng không nói gì.

Thấy cô không trả lời, Chu Thị Linh không khỏi ngồi dậy, cách không giơ tay đến kéo chăn cô: “Chị ơi, em vẫn cảm thấy chị và anh rể ly hôn quá đáng tiếc, tuy nói là hôn nhân hợp đồng, nhưng sống cùng con chó con mèo bốn năm cũng có tình cảm cơ mà, em cũng không tin, chị có thể bỏ được mà rời khỏi anh rể? Bằng không, em giúp chị nhé, chị thử xem chị và anh rể có thể quay lại với nhau hay không..”

“Linh ơi, em có thể đừng nhắc đến chuyện này được không?” Trương Tiểu Du gần như là không chịu nối mà cắt ngang lời cô nàng nói “Em xin lỗi chị..” Chu Thị Linh nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của cô, cô nàng lúng ta lúng túng cẩn môi Trương Tiểu Du yên lặng ấn tay trên lồng ngực, khẽ thở dài, nhảm mắt lại nói: “Chị mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi!”

Chu Thị Linh nhìn cô một lúc lâu, dường như còn có chút không cam lòng, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được toàn thân cô đều lộ ra sự mỏi mệt cùng phiền muộn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, một lần nữa năm lại chỗ mình, nhầm mắt đi ngủ.

Hôm sau, sáng sớm tỉnh mơ, đoàn người mang theo đồ cúng bái đã chuẩn bị tốt trước đó, bắt taxi chạy đến nghĩa trang.

Trong trấn này cũng không lớn, lại càng không kẹt xe, đi ước chừng mười phút là đến nghĩa trang, bia mộ của bố mẹ Trương Tiểu Du được xây dựng ở tít bên trong nghĩa trang, cô và cô em họ đi ở phía trước, dì út và chút út căm đồ đi ở phía sau Bởi vì sắp đến tiết thanh minh cho nên có rất nhiều người đi tảo mộ, đi đến con đường nhỏ yên tính, phía trước chính là bia mộ của bố mẹ cô rồi Bông dưng, Chu Thị Linh đột nhiên kêu lên một tiếng: “Anh rể!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK