Chương 259
Đợi đến khi phục vụ nam mang lên, cô cầm lấy nĩa, với tốc độ chậm nhất mà ăn, vị tuy là rất ngon, dường như chưa ăn qua vị nào ngon như thế, nhưng cảm giác nhai miếng thịt bò trong miệng, cũng đều có mùi vị của Bác Hồ.
Hoàng Trường Minh giống như là nhìn ra được suy nghĩ của cô, nhếch môi nói, “Không ăn hết, thì em sẽ là người tính tiền. Lam Ngọc Anh kinh sợ.
Động tác nhai ngay lập tức liền tăng tốc, hai bên má nhai nhai đến phát ra âm thanh chen chém, giống như một chút sốc.
Điện thoại của Hoàng Trường Minh run lên, tin hiệu trong phòng không tốt, nhìn cô ra hiệu, rồi đi ra ngoài lan can rộng rãi.
Lam Ngọc Anh sợ ăn không hết anh thật sự sẽ bắt mình trả tiền, tiếp tục đấu
tranh với miếng thịt bò trên đĩa, cầm ly nước kế bến đang định uống một ngụm, trên đầu xuất hiện một bóng đen chiếu xuống.
‘Cô ngẩng đầu lên, và thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc túi Hermes,
Nhíu mày lại, tầm nhìn lại hướng lên trên, thì thấy Lam Dao Dao với gương mặt trang điểm tỉnh tế đầy kiêu ngạo và độc đoán.
Nhìn thấy sự xuất hiện của đối phương, Lam Ngọc Anh nhíu mày, cũng thấy ngạc nhiên.
Nhưng Lam Dao Dao thấy sự xuất hiện của cô, lại vô cùng ngạc nhiên, vừa rồi mới cùng mấy cô bạn nhà giàu trong giới ăn cơm ở trên lầu, lúc xuống đây, cảm thấy có bóng lưng rất quen thuộc, lúc đầu còn cho là mình nhìn nhầm, bảo mọi người đi trước đi, quay lại nhìn lại một lần nữa, không ngờ lại thật sự là cô
Nhà hàng món ăn tây này là một trong các nhà hàng nổi tiếng nhất ở Sài Gòn, không tiếp nhận khách vãng lai, trước giờ luôn phải đặt trước.
Điều quan trọng hơn là, ở đây giá cả không rẻ, một bữa ăn đơn giản có thể bằng cả năm tiền lương của một công nhân bình thường, ra vào đều là xã hội thượng lưu quý tộc, cho nên đến nơi ăn cơm ngoài việc phải có tiền còn phải có địa vị thân phận, ngay cả Lam Dao Dao cũng là lâu lâu mới được đi đến ăn bữa cơm.
“Lam Ngọc Anh, sao cô lại ở đây!”
Lam Dao Dao chỉ vào cô, quá đỗi ngạc nhiên liền hỏi tiếp một câu, “Cô ở đây làm gì?”
“Ăn cơm.” Lam Ngọc Anhcầm lấy dụng cụ ăn trong tay mình, lý do rất rõ ràng.
“Tôi đâu có mù!” Lam Dao Dao bị chọc tức, giọng đều phách lối, “Tôi là đang hỏi cô, sao cô lại chạy đến nơi này ăn cơm! Cô biết đây là nơi nào không, cũng không biết cầm gương soi thử, đây là nơi mà người như cô đến được sao?”
Lam Ngọc Anh nhìn trong đĩa vẫn còn nửa miếng bít tết
Nghĩ đến lời vừa nãy của Hoàng
Trường Minh, không muốn lãng phí thời gian để ý cô ta, tiếp tục cúi đầu chuyện tâm cắt.
“Lam Ngọc Anh, cô còn dám bợ tôi sao?” Lam Dao Dao thấy vậy liền nổi nóng, “Cô có biết một bữa cơm ở đây là bao nhiêu tiền không? Loại như cô có thể ăn nổi sau, cô xứng sao, cải người nào không có mắt mà dẫn cô đến vậy?
Cô ta cũng có để ý đến, đối diện tuy là không có người, nhưng có bộ dụng cụ ăn để ở đó.
“Hoàng Trường Minh.” Lam Ngọc Anhhưởng mắt nhìn lên, có sao nói vậy.
“Hả!” Lam Dao Dao nghe xong không khách sáo mà cười thành tiếng, giống như là vừa nghe được một câu chuyện cười, “Lam Ngọc Anh, bây giờ cô cứ mở miệng ra là nói khoác? Đúng thật là nói láo cũng không biết xấu hổ, cũng không sợ người cười đến rụng răng, Anh Trường Minh không phải đã sớm bỏ rơi cô rồi hay sao Còn nữa, tên của anh ấy là để cô trực tiếp gọi như thế sao? Cô chẳng qua là bị anh ấy chơi xong một chân là đá đi, lại còn dám nói anh ấy dẫn cô đến, thật đúng là không biết liêm si!”
Lần trước ở tại tập đoàn Hoàng thị chính mắt cô ta nhìn thấy, cô vui vẻ chạy đến, Hoàng Trường Minh họp xong cũng không nhìn thắng cô, rất rõ ràng là mối quan hệ không giống như lúc trước nữa, cho nên Lam Dao Dao chỉ cho là cô cố ý nói như thế, chứ không hề tin.
“Nhà hàng này bị làm sao vậy, tùy tiện ai cũng cho vào là sao! Phục vụ đâu…
Nói rồi, Lam Dao Dao quay đầu kêu lên. Rất nhanh trước sảnh lớn đã có nhân viên phục vụ chạy đến, thái độ rất cung kính, “Cô Ngọc Anh, cô có chuyện gì cần a?”
“Quản lý Vương, nhà hàng của các anh quản lý như thế nào vậy? Loại người nghèo rách mồng tơi như vậy cũng cho vào ăn cơm, để người ta thấy cũng mất hứng ăn rồi, quay về tôi sẽ nói một tiếng, với nhóm bạn gái nhà giàu có tụ họp cũng đừng ai đến nơi này nữa.”
Người được gọi là quản lý Vương, cũng vừa mới chuyển qua đây, nên không hề biết Lam Ngọc Anhlà đi cùng ai đến.
Nhưng đối với Lam Dao Dao thì lại quen thuộc hơn, lúc trước đến ăn xong đều có bọ cho một chút tiền, so với Lam Dao Dao cả người đều là đồ hiệu, Lam Ngọc Anh nhìn thật sự là hơi nghèo khó hơn, kết quả so sánh rất rõ là người đang đứng không thể đắc tội được.
Lam Dao Dao đung đưa túi xách Hermes trên cánh tay, đột nhiên nói, “Tôi vừa rồi mới đi ngang qua đây, vòng tay bị rớt rồi, tôi nghĩ ngờ là cô ta nhặt được rồi lấy đi “Tôi không có!” Lam Ngọc Anhlập tức phủ nhận.