Chương 280
Nhìn thấy anh ấy khế vận về mặt Phật trên sợi dây chuyền đeo cổ, nghĩ tới chuyện hình như anh ấy luôn mang theo nó bên người, cô hiểu ra và hỏi: “Tiêu Thành Vân, mặt Phật này của anh không lẽ là người trong lòng của anh tặng sao?”
Tiêu Thành Vẫn nhún vai, không hề phủ nhận.
“Lúc ấy nó nói với anh, đối phương sắp về nước rồi.” Nguyễn Phong bật cười xen vào.
“Vậy phải là chuyện tốt rồi! Vì sao trông anh ấy cứ buồn rầu vậy?” Lam Ngọc Anh tỏ thái độ nghi hoặc, nhưng cũng không khó đoán: “Em hiểu rồi… là anh thích người ta nhưng người ta không thích anh sao?”
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thành Vân sâm xuống, cô càng chắc chắn thêm về suy nghĩ của mình.
Sau đó, họ không còn nhắc tới chủ đề này nữa, mà nói những câu chuyện khác để không khí thú vị hơn.
Ăn được nửa chừng, Lam Ngọc Anh đi vào nhà vệ sinh.
Khi quay lại phòng, cô phát hiện Nguyễn Phong vừa bỏ di động của mình xuống, nhìn thấy cô bèn giải thích: “Ban nãy tổng giám đốc Minh gọi tới, anh nhận máy.”
“Hả?” Lam Ngọc Anh sững người.
“Anh thấy đã gọi hai lần rồi, chắc có chuyện gì gấp nên nhận giúp em.” Nguyễn Phong nhìn sắc mặt cô rồi nói tiếp: “Anh bảo em đi vào nhà vệ sinh rồi, lát nữa sẽ báo lại em.”
Thật câu nói này nửa thật nửa giả.
Nguyễn Phong cố tình bắt máy. Từ sau lần đánh nhau với Hoàng Trường Minh dạo trước, anh ấy vẫn luôn lo lắng cho cô, luôn có cảm giác sẽ có chuyện mà mình không mong muốn xảy ra, thêm nữa là muốn thăm dò bọn họ, càng muốn biết phản ứng của cô.
Thấy cô nằm chặt di động, vội vàng chạy ra ngoài, ánh mắt Nguyễn Phong tối hắn đi…
Minh rất tức giận Lam Ngọc Anh không muốn chân chừ một giây nào, lập tức gọi lại.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, cô vô thức đứng thẳng dậy: “Alo?”
“Hoàng Trường Minh, anh nghe rõ không?”
Mãi không có ai đáp lại, cô hỏi với vẻ ngờ vực.
Đợi thêm vài giây, cuối cùng mới có một câu nói trầm trầm vọng tới: “Em đang ở đâu?”
“Em ra ngoài ăn cơm…” Lam Ngọc Anh rụt vai lại, không dám giấu giếm gì anh: “Với anh Nguyễn Phong, còn có cậu chủ Vân nữa!”
Cô đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng, tỏ rõ thái độ rằng cô không ra ngoài riêng lẻ cùng Nguyễn Phong, “Anh đồng ý chưa? Hoàng Trưởng Minh vẫn hạ thấp giọng.
Cho dù cách nhau đường truyền điện thoại nhưng cô vẫn cảm nhận được sự không vui của anh, Lam Ngọc Anh lí nhí giải thích: “Lúc trước em có gọi điện cho anh, tuy nhiên gọi mãi anh không bắt máy, về sau em có nhân tin cho anh mà Hoàng Trường Minh trở nên trầm mặc.
“Em chỉ đi ăn với hai anh ấy thôi, sẽ về nhanh mà Lam Ngọc Anh cắn môi, khi lên tiếng giọng có chút lấy lòng: “Tối nay, em đến với anh nhé?”
Tuy rằng cảm giác hai chân không thể khép chặt lại rất đáng sợ, cô thật lòng muốn được nghỉ ngơi nhưng vẫn liều mạng.
Nghe xong, Hoàng Trường Minh lại phản ứng rất bình thản: “Nói sau đi, anh tiếp khách đây.”
O!
Lam Ngọc Anh nhìn màn hình di động sau khi bị ngắt máy, chống tay lên trán.
Trước đó anh chỉ không vui khi bị thắng nhỏ quấy rầy nhưng rõ ràng bây giờ là anh đang giận.
Cô nhớ tới câu thoại kinh điển trong một bộ phim điện ảnh nào đó, nhăn mặt lại.
Tổng giám đốc Minh giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng…
Trở về phòng không lâu thì bữa cơm của họ cũng kết thúc. Hôm nay Tiêu Thành Vân đã uống rượu nên anh ấy tìm tài xế lái thuế, Nguyễn Phong chỉ uống trà nên phụ trách đưa cô về nhà.
Ảnh đèn trong tiểu khu đã sáng lên, Lam Ngọc Anh để ý thấy chiếc Land Rover màu trắng vẫn chưa xuất hiện.
Sau khi xe dừng hẳn, Nguyễn Phong ngập ngừng định nói gì đó.
Anh nhíu mày, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ngọc Anh, lần trước anh có nói với em về chuyện dọn khỏi khu này, em suy nghĩ thế nào rồi?”
“Tạm thời em không muốn đi ạ.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, ấp ủng nói: “Chỗ này khá gần công ty của em, em ở cũng đây quen rồi, hơn nữa tiền phòng còn chưa đến kỳ thanh toán.“
Nguyễn Phong yên lặng ngôi nghe, dường như mỗi lý do của cô đều có vẻ giống viện cớ.
“Ngọc Anh.” Anh nhíu mày, trầm ngâm giây lát mới lại lên tiếng: “Lần trước về nhà, Châu Châu có nói với anh rằng thằng bé nhìn thấy em và chú sống ở đối diện hôn nhau. Em và tổng giám đốc Minh…”
Lam Ngọc Anh ngượng ngập.
Thì ra vẫn bị thắng bé nhìn thấy thật không hay chút nào.