Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 497

Khóe mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn người bên cạnh, mì cũng đã ăn xong rồi, hai bố con lại chậm chạp chưa có ý định rời đi. Cô cũng ngại mở miệng đuổi khách, chỉ có thể nhẫn nhịn không nói lời nào, tính toán xem lúc nào đối phương sẽ nhắc tới việc này.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi, hình ảnh của ba người được phản chiếu qua ô cửa sổ bên cạnh.

Lam Ngọc Anh lặng lẽ nuốt một chút nước bọt, cảm thấy cảnh tượng giống như một nhà ba người như vậy có chút kỳ lạ.

Bánh bao nhỏ vừa rồi như đang đua cùng với bố mình, cuối cùng ăn được hai bát mì, mặc dù còn thừa lại gần nửa bát, nhưng với tuổi của cậu bé mà nói thì sức ăn cũng rất đáng nể, lúc này chiếc bụng tròn vo.

Cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở, thỉnh thoảng lại nấc một cái.

Bánh bao nhỏ ôm lấy bụng của mình, đôi mắt đen tròn như quả nho liếc nhìn bố mình đang ngồi ở ngay bên cạnh, nhưng lại lựa chọn bò về phía đầu bên kia xa hơn, bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào người cô rồi mềm mại nói: “Ngọc Anh, bụng bé đau quá.” “Có phải muốn đi nặng hay không?” Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy đã hiểu ra.

Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu, có chút xấu hổ chui vào trong lòng cô,

Lam Ngọc Anh không khỏi buồn cười, ôm Bánh bao nhỏ lên rồi đi về phía phòng tắm. Sau đó đặt cậu bé ngồi lên bồn cầu, kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh để cho cậu bé giảm hai chân đang lơ lửng lên trên đó, để tránh không cẩn thận bị ngã xuống.

Khi quần được cởi ra, vẻ mặt của Bánh bao nhỏ càng đỏ hơn, hình như đang rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, chỉ lén lút nhìn cô.

Lam Ngọc Anh cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu bé vô cùng đáng yêu, nhéo chiếc mũi xinh xắn: “Đậu Đậu, cháu cứ từ từ, đợi chút nữa xong rồi thì gọi cô được không?” “Vâng ạ.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Lam Ngọc Anh mới yên tâm đi ra khỏi phòng tắm.

Ngồi xuống ghế sô pha, thì bộ phim trên TV đã chiếu hết, tập mới nhất vẫn chưa được phát hành, màn hình vẫn dừng lại ở đó. Cô nghiêng người đi lấy chiếc điều khiển muốn đổi sang kênh khác, chỉ là vừa mới vươn tay ra đã bị một bàn tay to lớn khác nằm chặt lấy tay cô.

Nói chính xác hơn thì đang nắm lấy tay cô. Sức lực không nặng cũng không nhẹ, bàn tay bao hết tay cô.

Lam Ngọc Anh cau mày, muốn rút tay mình ra nhưng cô vừa mới có động tác rút về thì Hoàng Trường Minh lại nắm chặt hơn, hiển nhiên không có ý định buông ra, hơn nữa còn cố ý dùng lòng bàn tay vuốt ve.

Cô vẫn đang duy trì động tác nghiêng người nên đành phải ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. “Hoàng Trường Minh, anh muốn làm gì?”

Lam Ngọc Anh vừa lúng túng vừa lo lắng nhìn anh ấy, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Đậu Đậu đang ở đây.”

Cô nghĩ bây giờ không giống như lúc ở nông thôn anh muốn làm gì thì làm, cô muốn anh buông tay mình ra. “Tôi biết. Hoàng Trường Minh không nhúc nhích mà nhàn nhã nói. “.. Lam Ngọc Anh cắn môi. ”

Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn cô, giống như muốn khóa chặt cô lại, hỗ hấp của cô dần rối loạn, lông mi rung rung hạ xuống. “Lam Ngọc Anh.

Giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên.

Trái tim Lam Ngọc Anh đập loạn xa, nhưng câu nói sau đó của anh khiến cô kinh ngạc hơn: “Có muốn trở thành người phụ nữ của tôi không?”

Cô đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy hoài nghi. Đôi mắt tĩnh lặng và sâu thẳm như giếng cổ ấy dường như có thể giam giữ người khác ở trong đó.

Quanh đi quẩn lại giống như quay về thời điểm hai người mới gặp nhau, anh ấy cũng như thế này, hỏi cô có muốn ở cùng anh không, nhưng không ngờ sau khi anh đã mất trí nhớ, vẫn hỏi lại câu này. “Làm người phụ nữ của anh á?” Lam Ngọc Anh lặp lại câu nói của anh. “Đúng vậy”

Hoàng Trường Minh nhếch môi, nhưởng mày: “Nếu cô đồng ý, tôi sẽ không bạc đãi cô…

Đột nhiên Lam Ngọc Anh cười lên, cắt ngang câu nói của anh: “Để tôi đoán nha, anh có thể cho tôi bảy trăm triệu một tháng đúng không? Trang sức, túi xách, nhà cửa, xe hơi, tôi muốn cái gì cũng có thể nói với anh. Chỉ cần anh vui vẻ thì sẽ đồng ý với tôi sao?” “Ừ, có thể.” Hoàng Trường Minh im lặng một lát rồi gật đâu. “Xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi.

Lam Ngọc Anh kìm chế cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực, ánh mắt nhìn vào bàn tay vẫn đang bị anh nằm chặt: “Bây giờ anh có thể buông tay tôi ra được chưa?”

Hoàng Trường Minh nhíu mày, giống như không nghe thấy, anh vẫn nắm chặt tay cô, hai mắt cũng nhìn cô chăm chăm

Ngay khi hai người đang giằng co thì một tiếng gọi nhẹ nhàng dễ thương vang lên từ phòng tắm. “Ngọc Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK