Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1066

“Sao cơ?“ Ông cụ Sang nhíu mày.

Chuyện như này đã xảy ra ở phòng ăn cũ nhà họ Lê cách đây không lâu. Đây không phải là lần đầu tiên, gần như tất cả mọi người ở đây đều đã tự mình trải nghiệm. Lê Hoài Phương không có mặt ở đó cũng được con gái kể lại. Nên khi sự việc diễn ra một lần nữa, trên mặt mọi người đều có chút tức giận.

Nhất là ông cụ Sang, hai lần liên tiếp xảy ra chuyện trong nhà riêng của mình, rõ ràng là đang thách thức uy quyền của ông cụ.

Chân mày Lê Hoài Lâm cũng nhíu chặt, không vui hỏi: “Trong canh bỏ thuốc _ “Là một loại thuốc làm tốn thương cơ thể, nếu cô Ngọc Anh uống phải, sợ sau này sẽ không thể mang thai được nữa..”

“Điên thật rồi!” Ông cụ Sang tức giận, đập tay xuống bàn, chỉ vào người làm chất vấn: “Cô thành thật thú nhận, ai cho cô lá gan lớn như vậy mà bảo cô làm chuyện này!”

Người làm liên tục xin lỗi, thành thật khai nhận: “Thật xin lỗi ông chủ, tôi cũng bị buộc không biết phải làm thế nào, tôi không dám trái lệnh. Nhưng tôi cảm thấy làm chuyện này quá mất đạo đức, đành phải nói thật với ngài, chính là cô Tuyết Trinh bảo tôi làm chuyện này..”

Ngay tại lúc người làm đặt bát canh xuống, không hề có điềm báo trước, đột nhiên quỷ xuống thì bộ móng tay được sơn đẹp đẽ của Lê Tuyết Trinh đã đâm vào lòng bàn tay.

Không nghĩ tới đến thời điểm mấu chốt lại giống như lần trước, cô ta không nhịn được, nhìn về phía Trịnh Phương Vũ, trong lòng bưồn bực muốn hỏi cô ấy làm việc kiểu gì thế, chỉ là người sau chưa từng nhìn về phía cô ta. Đến khi nghe.

được câu nói tiếp theo của người làm, Lê Tuyết Trinh kích động nói: “Cô nói cái dờ Người làm nhìn về phía cô ta, cung kính báo cáo: “Ông chủ, chính cô Tuyết Trinh đã đưa thuốc cho tôi, còn bảo tôi cho vào bát canh thuốc bổ của cô Ngọc Anh, tôi đang bị cô ấy uy hiếp!”

“Tại sao cô lại vu oan cho người ta chứ?” Lê Tuyết Trinh không dám tin nhìn chắm chảm người làm, cô ta không ngờ rắng mũi dùi lại chuyển đến trên người mình. Cô ta không kịp ứng phó, nhìn ánh mắt kinh ngạc của người lớn, Lê Tuyết Trinh cố gắng hết sức rũ bỏ quan hệ: “Ông nội, bố, chuyện này không liên quan đến con, là do Phương Vũ làm!”

Trịnh Phương Vũ cuối cùng cũng nhìn về phía cô, nhưng lại chớp đôi mắt vô tội: “Chị Tuyết Trinh, chị đang nói gì vậy, em không hiếu. Chuyện này liên quan gì đến em chứ? Người làm vừa chính miệng nói, chính chị là người đưa thuốc cho cô ấy, còn sai cô ấy bỏ vào canh thuốc bổ của Ngọc Anh, cô ấy bị chị uy hiếp!”

“Em nói dối!” Lê Tuyết Trinh tức đến phát điên, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, biện hộ cho sự trong sạch của mình: “Đúng vậy, đúng là chị có đưa thuốc cho người làm, nhưng chị chỉ giúp em thôi! Lúc chị đến, em khóc ở trong sân, chính em nói với chị Lam Ngọc Anh đổ lỗi chuyện đứa bé cho em, cho nên em muốn trả thù Lam Ngọc Anh, để cô ta cả đời không thể mang thai được nữa. Chị chẳng qua chỉ là giúp em giao đồ cho người làm, nói với cô ấy là em đưa cho cô ấy cái này, từ đầu đến cuối cũng không xúi giục cô ấy làm việc gì!”

“Chị Tuyết Trinh, chị nói oan cho em rồi, em đâu có làm. Chúng ta đúng là đã nói chuyên rất lâu trong sân, chẳng qua em không hiểu những gì chị vừa nói.

Nhưng không sao, may là em có một đoạn ghi âm ở đây!” Trịnh Phương Vũ oan ức nói một lời, sau đó thật sự lấy điện thoại ra.

Ngay sau đó, không đợi Lê Tuyết Trinh phản ứng, đoạn ghi âm đã được bật lên Trong phòng ăn, giọng nói của hai người lần lượt phát ra “Chị Trình, dù em không có chứng cứ về chuyện bỏ thuốc lần trước, nhưng em biết, thật ra chính chị đã lén đổi thuốc tiêu chảy thành thuốc chuột, muốn để Lam Ngọc Anh uống hết. Bởi vì chuyện hôm đó em chỉ nói với chị thôi, trước mặt em chị cũng không cần phải phủ nhận làm gì”

“Phương Vũ, chuyện lúc trước thật sự khiến em khổ rồi, chị Trinh xin lỗi em!

Nói thật với em, chị hận cô ta không kém em, cô ta không chỉ cướp đi hôn phu của chị, mà còn cướp đi bố chị. Bây giờ bố mẹ chị còn sảp ly hôn, cả gia định chúng ta cũng không được yên bình…”

Lê Tuyết Trinh bằng hoàng, chỉ tay về phía cô ấy: “Phương Vũ, em.

Không ngờ cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ lại bị ghỉ âm, hơn nữa còn rất có “tâm”, chỉ ghỉ âm lại đúng phần đặc sắc nhất!

Lê Tuyết Trinh cảm thấy kinh hãi không thôi, loáng thoáng cảm giác được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, giống như vô tình sa vào cạm bẫy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK