Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616

Trước mắt bị một màn đen bao trùm, cơ thể mất trọng lượng ngã về phía sau.

Hoắc Trường Minh hết sức kinh ngạc, nhưng nhất định sẽ không để cô ngã ngay trước mặt mình.

Ngay lúc cô sắp ngã ra sau, anh liền nhanh tay giữ cô lại, sau đó kéo cô vào ngực mình, mưa vẫn tiếp tục tuôn xối xả, không ngừng đập vào gương mặt trắng nõn của cô, nhưng giờ cô lại không có ý thức.

“Lam Ngọc Anh? Lam Ngọc Anh!”

Hoắc Trường Minh gọi nhiều lần, cô không đáp lại một lần nào.

Lúc anh đưa tay chạm lên gò má cô, ngón tay anh như đụng phải lửa theo phản xạ rụt lại, giữa trời mưa lạnh buốt thế này, sao người cô lại nóng đến thiết

Ngay tức khắc, Hoắc Trường Minh cúi người đưa tay vòng xuống dưới chân cô, bế cô lên, ôm cô thật chặt vào lòng.

Đột nhiên nhớ lại là mình có uống rượu không được lái xe, Hoắc Trường Minh hối hả ôm cô chạy như bay ra ngoài khu chung cư, vừa hay có một chiếc taxi trống đi ngang qua, người tải xế không chế hai người họ dính mưa ướt đầm, để hai người lên xe.

Hoắc Trường Minh ôm cô ngồi vào ghế sau, cửa xe còn chưa đóng lại, anh đã vội nói: “Tài xế, đến bệnh viện gần đây nhất đi!”

Tài xế taxi cũng coi như biết sơ sơ tình huống, biết có bệnh nhân, cũng không nói thêm gì mất thời gian tiếp tục chuyên chú lái xe, đạp ga đi thẳng, không lâu sau đó, xe dừng lại trước cổng một bệnh viện tư lập.

Sau một trận hỗn loạn kiệt liệt, Lam Ngọc Anh vẫn còn hôn mê đang nằm tại trên giường bệnh.

Hoắc Trường Minh nhíu mày bước lại gần, “Bác sĩ, tình hình cô ấy sao rồi?”

“Trong người đã bị cảm lạnh, sao còn để dính mưa lâu thế!” Bác sĩ là một bác gái có tuổi, không nhịn được lấy thân phận trưởng bối mắng anh vài câu, “Sốt 38,9 độ, nếu vẫn tiếp tục dầm mưa như vậy, coi chừng sốt đem cái mạng đi luôn cho chừng! Mấy ngườit rẻ tuổi bây giờ đúng là khó hiểu, hở chút là thấy sức khỏe ra làm trò đùa! Có mâu thuẫn gì, không thể nói rõ ràng với nhau à, phải làm trò làm màu thêm mới chịu!”

Hoắc Trường Minh cau mày.

Đúng thực là do lỗi của anh, lúc đó anh mượn men rượu làm càng, trong đầu anh lúc đó chỉ có mỗi lửa giận, hơn nữa trời tối trong xe cũng không bật đèn, chỉ có ánh sáng le lói của điều thuốc nên anh không nhìn rõ sắc mặt của cô, lúc nghe điện thoại, giọng của cô đã khàn đến nỗi còn mỗi hơi gió…….

Thấy anh chịu nghe lời không phản bác lại, bác sĩ cũng không đành lòng nói thêm nữa, trấn an, “Yên tâm đi! Tôi vừa tiêm cho cô ấy một mũi hạ sốt rồi, bây giờ tiêm thêm một mũi kháng viêm nữa rồi truyền một bình glucô, đêm nay ở lại bệnh viện quan sát, ngày mai hạ sốt rồi hẳn đi.”

“Vâng!” Hoắc Trường Minh gật đầu.

“Ở đây có tôi rồi, cậu đến quầy thanh toán đi!” Bác sĩ có lòng nói.

Hoắc Trường Minh nói cám ơn, rồi sau đó cầm lấy giấy chẩn đoán đến quầy tính tiền. Thời gian này không có nhiều ca cấp cứu, chờ đến lúc cậu quay lại, bác sĩ mới rời đi.

Giá đỡ bình nước đứng ngay ngắn bên cạnh giường bệnh, phía dưới có một sợi dây gắn, sợi dây đó thông qua một mũi kim găm thẳng vào mu bàn tay của Lam Ngọc Anh, cô nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, trên người đã được thay một bộ quần áo bệnh nhân, gương mặt cô trắng bệt, nhưng gò má lại ửng đỏ vì sốt cao.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ tiếng nước truyền xuống từng giọt vang lên khe khẽ.

Hoắc Trường Minh cúi người ngồi bên cạnh, vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt vẫn chưa tiêu tan hết.

Máu trong người anh như đang chảy ngược, đột nhiên cánh tay bị người nào đó nắm chặt lại.

Hoắc Trường Minh mở to mắt ra, vẫn thấy Lam Ngọc Anh đang nằm trên giường bệnh, nhưng cô đang gặp ác mộng, đầu cô chìm xuống gối lắc nhẹ, toàn thân như đang chấn động, sắc mắt vô cùng thống khổ “Con ơi, cầu xin các người, tôi muốn gặp con tôi……

“Không, con của mẹ.………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK