Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 787

Một lần nữa nghe được những lời này từ miệng của anh khiến trái tim của Lam Ngọc Anh vô cùng thổn thức. Cô nuốt nước miếng một cái rồi lại nói tiếp: “Anh dự định như vậy từ bao giờ?”

“Dự định từ lâu rồi” Hoàng Trường Minh cong môi đáp.

Có lẽ nên nói là, từ ngày hai người quyết cùng sống chung với nhau một lần nữa đó thì trong lòng anh vốn đã luôn ngầm quyết định như vậy rồi.

Lam Ngọc Anh nghe vậy thì bỗng trầm mặc trong chốc lát.

Cũng đúng, chuyện này có thể thấy được từ khi anh không hề do dự nói với Hoàng Kiến Phong. Lam Ngọc Anh cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, khi ngước mắt lên nhìn anh thì không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Hoàng Trường Minh, anh thật sự quyết định như vậy ư?

Anh không cần mọi thứ ở nơi này sao?” Bọn họ đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô.

“Ừ” Hoàng Trường Minh bình tĩnh đáp lời.

Cô không khỏi nín thở hỏi tiếp: “Anh vì em đúng không?”

“Vì chúng ta” Hoàng Trường Minh nằm lấy tay cô rồi chơi đùa.

“… Mũi của Lam Ngọc Anh bỗng thấy hơi chua xót.

Tuy anh đã nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” nhưng đây hoàn toàn là sự hy sinh của mình anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn thắng vào cô, dường như anh có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, bụng ngón tay anh vuốt ve mu bàn tay nhỏ bé kia rồi nói: “Ngọc Anh, em có còn nhớ rõ những lời em đã nói không?”

“Nhớ chứ!” Lam Ngọc Anh chậm rãi gật đầu.

Cô biết ý của anh là những lời cô nói với anh sau khi hai người trở về từ bệnh viện lần trước. Không bao giờ rời khỏi anh nữa, sẽ mãi mãi kiên trì ở bên cạnh anh.

Cho nên vốn đã đủ rồi.

Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh khẽ nở nụ cười, những thứ khác không cần nhiều lời làm gì nữa. Bốn mắt nhìn nhau, đong đầy bao nhiêu tâm tình.

“Chúng ta cùng rời khỏi đây rồi sang định cư ở nước ngoài, ở nước nào cũng được hết” Yết hầu của Hoàng Trường Minh khẽ động đậy, giọng anh trầm thấp mà bình tĩnh: “Nhưng không thể rời đi ngay được, anh cần chút thời gian để xử lý xong xuôi mọi chuyện liên quan đến việc rời khỏi vị trí Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoàng Oanh rồi chúng ta mới có thể đưa Đậu Đậu rời đi được!”

“Sao nghe như chúng ta đang bỏ trốn vậy!” Lam Ngọc

Anh vừa nói vừa nháy mắt một cái. Hoàng Trường Minh nhíu mày, dáng vẻ như đang trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu bỏ trốn thì đó là chuyện của hai chúng ta mà thôi, nên bỏ Đậu Đậu ở lại.”

Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy thì hơi hoảng hốt, sợ anh thật sự có suy nghĩ như vậy thì ngượng ngùng đổi giọng nói: “Ối, em nói sai rồi, thật ra là nghe giống như chúng ta đang cao chạy xa bay ấy!”

Ánh mắt của Hoàng Trường Minh hiện lên sự vui vẻ, cũng coi như đã hài lòng với lý do mà cô đưa ra rồi. Anh duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào trong lòng ngực của mình. Lam Ngọc Anh cũng rất phối hợp, cô giơ đôi tay xuyên qua dưới nách anh, chậm rãi ôm lấy vòng eo cứng rắn của anh, sau đó lại áp một bên má của mình lên trên bờ ngực của anh, nghe nhịp tim vững chãi của anh từng chút từng chút va vào màng tại của cô.

Trong lúc hưởng thụ giây phút ngọt ngào này, cô làm bộ lơ đãng mở miệng hỏi: “Hoàng Trường Minh, tại sao năm đó anh lại muốn chia tay em vậy?”.

Hoàng Trường Minh nghe vậy thì cũng không trả lời ngay mà là ôm cô chặt hơn.

“Là do anh không tốt.” Một lúc lâu sau anh mới thủ thỉ bên tại của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK