Chương 60
Ngày hôm sau, khi Lam Ngọc Anh mở mắt.
Nếu kí ức về đêm hôm đó rời rạc, thì mọi hình ảnh đêm qua đều được lưu giữ trong tâm trí cô với độ nét cao.
Thứ đánh thức cô là tiếng nước chảy trong phòng tắm. Lúc này tiếng nước ngừng lại, cánh cửa được mở ra, dáng người rắn chắc mang theo một màn sương mỏng bước vào tâm mắt của cô.
Mặc dù cảnh này không còn xa lạ với Lam Ngọc Anh nhưng cô vẫn xấu hổ quay mặt đi.
Hoàng Trường Minh vẫn đi chân trần, trên sàn để lại một vết mờ.
Anh ta ném chiếc khăn tắm trên tay về phía cô: “Dậy chưa? Đi tắm!”
“Ừm” Lam Ngọc Anh phát ra một tiếng động bị bóp nghẹt bởi tấm chăn bông.
Sau vài giây chờ đợi, cô thấy anh vẫn ngồi ở cuối giường mà không có ý định rời đi.
“Còn nhìn cái gì?” Hoàng Trường Minh cũng tiếp nhận cái liếc mắt của cô, liền dọa dẫm một phen: “Muốn tôi cùng cô đi tắm rửa lại sao?
“Không… không!” Lam Ngọc Anh hoảng sợ lắc đầu.
Cô nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình, sợ rằng giây sau anh sẽ đến và kéo cô vào phòng tắm.
Sau khi nghiến răng nghiến lợi, cô phải dùng cả hai tay trái phải nắm lấy hai bên khăn bông, cố gắng bao kín quanh mình, đảm bảo rằng chiếc khăn không có khả năng bị tuột ra, trước khi bước vào phòng tắm với đôi dép rộng lạch bà lạch bạch.
Hoàng Trường Minh lạnh lùng nhìn cô, hừ mũi một tiếng.
Cơ thể của cô ta có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy hay chạm vào?
Lại nhìn sang Lam Ngọc Anh, thấy cô quấn lấy chiếc khăn như một con chim cánh cụt, thận trọng đi qua anh như đi qua một con sói và đóng chặt cửa phòng tắm ngay sau khi bước vào.
Khi Hoàng Trường Minh định thu hồi tâm mắt, cửa phòng tắm lại mở ra.
“Ôi!” Lam Ngọc Anh xấu hổ đỏ mặt, rón rén đi ra, xấu hổ nói: “Quên lấy quần áo…”
Cô ôm quả bóng quần áo mà anh đã mang lên ghế tựa đêm qua trong tay, đầu gần như cúi xuống không thể thấp hơn được nữa, và vội vã đi vào phòng tắm còn nhanh hơn lúc trước.
Ngoài cánh cửa, sau lớp kính mờ, tiếng cười trầm đục của Hoàng Trường Minh truyền đến.
Lam Ngọc Anh nghe tiếng cười của anh ta mà sởn cả da gà.
Khi từ phòng tắm đi ra, cô còn cố ý dọn dẹp thật ngăn nắp, để nguyên mọi thứ, như thể cô chưa từng sử dụng.
Lúc này, cô là người duy nhất còn lại trong phòng. Lam Ngọc Anh liếc nhìn đống lộn xộn trên sàn và hít một hơi thật sâu.
Đi xuống lầu liền nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Anh ta đã thay quần áo khi cô còn đang tắm. Bây giờ chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ phía trên, quần tây màu đen có đường trơn bên dưới, phủ lên đôi chân dài, và một chiếc tất nhỏ màu đen lộ ra ở dưới ống quần.
Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng bước tới, lúng túng nói: “Anh Hoàng…”
Hoàng Trường Minh hướng mắt từ trên tờ báo nhìn lên, đặt ly cà phê trên tay xuống.
“Bệnh viện…”
“Tôi đã gọi rồi.
Nghe thấy điều này, trái tim đang bị thắt chặt của Lam Ngọc Anh cuối cùng cũng được nới lỏng ra.
Cô lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay lạnh lẽo rồi liếm môi: “Anh đã nói… Chỉ cần tôi theo anh, mọi thứ anh đã hứa đều sẽ thực hiện.”
“Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu.
“Anh nói mỗi tháng có thể cho tôi một trăm triệu.”
Giọng của Lam Ngọc Anh càng lúc càng thấp, như thể chỉ còn lại một luồng không khí nông trong ngực của cô.
Đàm phán kiểu này khiến cô cảm thấy không còn chút tự trọng nào, nhưng vì đã chọn bước này, nên cô phải đối mặt với thực tế.
“Hừ.” Hoàng Trường Minh giống như vừa rồi gật đầu.
Lập tức, anh ta rút từ từ trong ví ra một tấm thẻ, dùng hai ngón tay kẹp vào rồi đẩy tới trước mặt Lam Ngọc Anh: “Cô cầm thẻ này trước đi, chút nữa tôi sẽ nhờ Phan Duy chuyển một trăm triệu vào đó. Mật khẩu là sáu chín tám tám không.”
Lam Ngọc Anh cầm tấm thẻ trên tay, chỉ phí phẫu thuật của bà nội không cần lo lắng nữa.
Đáng lẽ cô phải cảm thấy thoải mái và vui vẻ, nhưng cô không thể cười.
Tấm thẻ vốn nhẹ, nhưng cô chỉ cảm thấy nặng nề khi cầm tay vào nó.
“Có cần tôi làm thêm gì nữa không?”