Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 615

“Gọi điện thoại cho tài xế đi, tôi về đây!” Nói xong, cô liền muốn nhanh chóng chạy về nhà, cô chạy về phía chung cư.

Chỉ là Hoắc Trường Minh đâu dễ dàng gì tha cho cô, anh cũng bước xuống xe theo, đôi chân thon dài, bước vài bước đã đuổi kịp cô, từ đằng sau kéo cánh tay cô lại, kéo tới trước mặt anh, dùng sức nắm chặt bả vai cô

Nước mưa nặng hạt từng giọt từng giọt một đập lên cơ thể của hao người, khiến cô toàn thân phát run vì lạnh. Thứ càng khiến cô lạnh hơn tất cả chính là, ánh đèn đường dần dần rơi xuống, gương mặt hoàn chỉnh của Hoắc Trường Minh vốn đã rất nặng nề, mà bây giờ lại phủ thêm một lớp băng tuyết, giống như gió dưới một đáy vực, giận dữ gào thét.

“……… Hoắc Trường Minh!”

Lam Ngọc Anh không còn sức để giãy giụa, tức giận hét lên.

Hoắc Trường Minh cũng cùng cô phối hợp, anh nghiến răng ken két phát ra từng từ một, “Lam Ngọc Anh!”

“Em nói rõ ràng tôi nghe xem, vì sao đến cuối cùng, con trai của em mà em cũng không cần!” Anh hận không thể bóp nát hai bả vai cô, nhưng lại có chút thương xót không nỡ, đôi mắt nhìn cô như tia lửa điện, “Sao em lại có thể nhẫn tâm đến vậy chứ! Sao lại nhẫn tâm đến vậy!

Bốn năm trước cô có thể ác độc như thế, bốn năm sau cô vẫn cứ nhẫn tâm đến vậy!

Anh đã dùng thủ đoạn để giữ cô lại, nhưng sau khi cô biết điều đó cô lại không hề cân nhắc đến anh, nếu anh không dặn Phan Duy phải để mắt đến cô, có lẽ cô đã như trước kia, không từ mà biệt bỏ anh mà ra đi, cũng không biết lần tiếp sau đây cô sẽ bỏ anh đi bao lâu, bốn năm, năm năm, bảy năm, hay mười năm hoặc có thể sẽ là……cả đời.

Hồi sáng trên đường từ bệnh viện trở về nhà, con trai khóc sướt mướt năn nỉ cô ở lại, anh ngồi bên cạnh thấy con trai khóc sưng mắt cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô lại có thể không chút mảy may, bấy nhiêu giọt nước mắt vẫn không đủ để lay chuyển cô hay sao, hay là cho dù là thứ gì đến cùng vẫn không cách nào xoay chuyển được ý định của cô.

Đây là lần thứ hai anh nhắc đến thằng bé rồi.……..

Cơn ác mộng vẫn ám ảnh cô suốt nhiều năm, giờ này khắc này như muốn tuôn ra khỏi đầu, cô như muốn xả hết những đau khổ bấy lâu nay của mình.

Lam Ngọc Anh đến lúc này, cô khóc, cô khóc rất nhiều, nhiều đến nổi những hàng nước dưới mi cô không biết đó là nước mắt từ đáy lòng cô hay là nước mắt mà ông trời thương xót cô, “Tôi không cố ý……….

“À, không phải em cố ý?” Hoắc Trường Minh cười lạnh, biểu cảm dữ tợn như có thể ăn tươi nuốt sống người đang đứng trước mặt anh.

“Tôi không cố ý mà…… Lam Ngọc Anh lắc đầu ngoằng ngoặc, lúc này ý thức của cô dường như đã bị vỡ nát, cô lấy tay che ngực lại, đôi môi không ngừng run rẩy, “Chuyện đứa con, tôi thật sự không cố ý, tôi cũng muốn giữ đứa bé lại, muốn chăm sóc con, muốn nằm tay con cùng con bước đi trên đoạn đường đời, cùng con trưởng thành mỗi ngày, muốn được một lần nghe con gọi tôi một tiếng

Hoắc Trường Minh thần sắc khó coi đến cực điểm nhưng lại cố che giấu sự kinh ngạc, đôi con người thít chặt lại, “Lam Ngọc Anh, em vừa nói gì?”

“Xin lỗi xin lỗi……

Sắc mặt Lam Ngọc Anh tái nhợt, giống như một đóa hoa tàn, hai bả vai để tùy ý anh nắm.

Sau trong nội tâm cô đau thắt từng cơn, nổi đau mãnh liệt ập tới, một bàn tay khác của cô siết lại thành nắm đấm, cắn răng lại, nước từ trong mắt chảy ra dường như còn nhiều hơn gấp bội lần nước từ trên trời rơi xuống, “Hoắc Trường Minh, anh không biết, anh không hề biết tôi yêu đứa bé đó đến nhường nào…… Thật sự xin lỗi, là mẹ không tốt, là mẹ vô dụng, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác, con ơi!!!” Cô hét lên thất thanh, rồi cô nói tiếp ” Con tôi vừa mới sinh ra, rõ ràng là vừa mới sinh ra nhưng lại không có tiếng khóc, tôi không tin, tôi muốn tậ mắt nhìn, nhưng lúc bác sĩ đưa con tới trước mặt tôi……. Đứa bé không mở mắt, khắp toàn thân đều dính máu, đứa bé không chịu khóc, cũng không chịu thở.……..

Hoắc Trường Minh liên tục chấn động.

Con người trừng to như sắp rơi ra ngoài, không dám tin những gì cô nói, giống như đang nghi ngờ tại mình đang gặp phải vấn đề gì đó.

“Tôi lại gần chạm vào con, muốn gọi con tỉnh lại, tôi muốn được nghe tiếng khóc của con, thế nhưng lại vô dụng, vô dụng….” Giọng nói của Lam Ngọc Anh càng lúc càng thấp dẫn, càng ngày càng nhẹ đi, sức lực của cơ thể cũng trong một khắc đó bị rút kiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK