Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1887

Bởi vì cô ấy dùng hết toàn bộ sức lực mình có, khiến mu bàn tay anh ta bấy giờ máu thịt be bét, mảng nhỏ mảng lớn máu tươi ứa ra, chỉ trong mấy giây đã thấm ướt toàn bộ tay áo.

Nhìn dòng máu đỏ loang ra với diện tích ngày một lớn, lòng bàn tay Lý Lan Hoa ứa mồ hôi, trước mắt dần lốm đốm những màu đen.

Cô ấy cố gắng kiềm chế thứ cảm giác này, thầm điều chỉnh lại nhịp độ hơi thở của mình, vươn ngón trỏ chỉ vào người anh ta, hét to tạo khí thế: “Tôi nói cho anh biết, anh thử giở trò với cô ấy thêm lần nữa xem! Chúng tôi rất đông đấy, mỗi người một chai đập vỡ đầu anh cũng được đấy!”

Trên mặt người đàn ông vẫn chẳng biểu hiện chút cảm xúc gì, giọng nói thờ ơ: “Nói xong chưa?”

Có thể là do đôi giày linh bao lấy đôi bàn chân kia, mang theo một cái dáng vẻ đậm chất quân nhân nên người nghe hẳn sẽ cảm thấy một sự uy hiếp mạnh mẽ đập thẳng vào mặt.

Nhịp tìm ngày càng nhanh hơn, Lý Lan Hoa không muốn lộ ra vẻ khiếp hãi của mình, lại lấy khí phách dùng để mảng tên đeo mắt kính lúc đứng trong nhà vệ sinh mà hét “Nếu như anh còn dám mưu đồ bất chính, tôi sẽ không nương tay với anh nữa đâu! Uổng công anh là một người lính, thế mà lại ở quán bar làm ra những chuyện đồi bại như thế này! Vô liêm sỉ! Hạ lưu! Đúng là ném cho bằng sạch thể diện của nhân dân và nhà nước, có tin tôi đến quân đội báo cáo anh không?!”

Lúc này, hai người bạn cùng phòng khác cũng đã chạy đến nơi, thấy bọn họ đang xào xáo, bèn gọi nhân viên an ninh quán bar đi theo.

Trông thấy phe mình dân đông hơn, Lý Lan Hoa cũng như được tiếp thêm sức lực.

Chỗ này không thích hợp để ở lâu, rời đi, có điều lúc xoay người rời đi, cô dữ tợn mắng mỏ người ta: “Đồ binh sĩ không có đạo đức!”

hóm người bọn cô thí nhau đỡ Ngô Tính y còn cảm thấy chưa hả giận, quay đầu Từ trong quán bar đi ra ngoài, lập tức ngồi vào xe taxi quay lại trường học.

Bốn cô gái lần lượt ngồi vào bên trong xe, Lý Lan Hoa ngồi ở ghế phụ kế bên người lái, cô quay đầu nhìn cánh cửa trong suốt của quầy bar khuất dần, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tính cách của cô nhiều khi cũng có một phương diện khá là gan dạ, ban nãy đã bộc lộ ra rất rõ.

Thật ra thì lòng cô bấy giờ vẫn còn sợ hãi. Người đàn ông cao to như vậy, thân hình lại vạm vỡ như vậy, cho dù là mặc áo tay dài cũng vẫn có thể thấy được từng đường cong của bắp thịt. Nếu như thật sự giãng co không dứt, cô ấy sợ rồi Ngô Tĩnh cũng sẽ bị lôi theo xử lý chung.

“Phù!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Lan Hoa nghiêng đầu nhìn về ghế sau: “Cuối cùng cũng thoát khỏi hang cọp rồi. Ngô Tĩnh à, cậu không uống nhiều được thì đừng cố chứ. Lỡ như cậu bị gã đàn ông kia dẫn ra khỏi quán bar thật, chúng tớ sẽ không thể nào tìm được cậu, khi đó thì cậu biết làm thế nào!”

“Đúng đó, quá là nguy hiểm luôn!”

Tạ Á Nam cũng tiếp lời.

Một cô bạn cùng phòng khác ngồi bên phải, Lâm Vũ cũng gật đầu lia lịa không thôi: “May mắn là Lan Hoa phát hiện kịp thời, nếu không bây giờ đám tụi mình có khóc cũng chẳng có chỗ để khóc!”

Nghe mấy cô bạn mình người này nối tiếp người kia, Ngô Tính đang đè đầu mình bằng cả hai tay bấy giờ mới kiếm được cơ hội mở lời, kể lại trong cơn chóng mặt: “Lan Hoa, cậu hiểu nhầm rồi! Người đàn ông ban nấy không phải là kẻ lôi tớ đi, anh ta đã cứu tớ đấy!”

Lý Lan Hoa cả người ngây như phống.

Hóa ra anh ta là người cứu Ngô Tĩnh, kết quả là mình hồ đồ kết tội người ta, còn đập người ta bằng một chai rượu nữa chứ?

Ơ.

Cô nuốt nước miếngđánh ực một cái, nghiêng đầu thêm lần nữa nhìn lại kính xe phía sau. May thay bấy giờ ngay cả cánh cửa quán bar cũng đã mất hút.

Nếu người đàn ông kia muốn đuối theo trả thù cũng chẳng biết làm thế nào.

Nghĩ đến đây, Lý Lan Hoa vội vàng kêu tài xế lái nhanh hơn chút nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK