Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 506

Đôi mắt sâu của Hoàng Trường Minh khẽ nheo lại, dường như đang nghĩ xem lời cô nói có thật không. Anh lại im lặng một lát rồi đột nhiên nhíu mày nói: “Vậy cô có hứng thú với Phan Duy không?”

“… Lam Ngọc Anh gần như sặc nước miếng.

Mấy cái này là gì vậy hả?

Cô thực sự nghi ngờ có phải mạch não của anh cũng bị ảnh hưởng sau khi mất trí nhớ rồi không.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi muốn xuống xe.

Lam Ngọc Anh mở dây an toàn, lúc đưa tay mở cửa xe, cô nhớ tới gì đó, quay lại nhìn anh: “Máy tính của tôi.” Nghe thấy cô nói, Hoàng Trường Minh cũng cởi dây an toàn.

Nhanh chóng duỗi tay ra sau, cầm lấy máy tính đưa qua cho cô.

Lam Ngọc Anh lại cảm ơn rồi nhận lấy.

Chỉ là Hoàng Trường Minh không chịu buông tay, ngược lại còn cầm rất chặt, cô cần mỗi nói: “Anh còn có chuyện gì nữa sao?”

“Cô đúng là chúa hay quên, muốn qua cầu rút ván sao? Lam Ngọc Anh, cô còn nợ tôi một chuyện đó. Hoàng Trường Minh bình tĩnh nói.

“Chuyện gì?” Lam Ngọc Anh khó hiểu.

Khóe môi Hoàng Trường Minh giật giật, nói ra một chữ: “Hôn.

Trong nháy mắt hô hấp của Lam Ngọc Anh hỗn loạn.

Cô muốn nói là do anh đơn phương nói ra, cô chưa hề đồng ý, nhưng cô còn chưa kịp nói thì khuôn mặt tuấn tú và hơi thở nam tính mạnh mẽ đột nhiên tiến lại gần, một bàn tay to giữ sau đầu cô.

Sau đó đôi môi mỏng đè lên.

Lam Ngọc Anh nhẹ thốt lên.

Dường như Hoàng Trường Minh rất thích thú, ban đầu hôn một cách chậm rãi, sau đó sâu dần.

Trong xe chật hẹp, không khí hạn chế, đầu cô bị anh giữ lấy, buộc phải ngẩng mặt lên để tiếp xúc với môi lưỡi của anh. Mỗi lần cô giãy dụa thì anh lại càng hôn sâu hơn, khiến cô thở gấp, ánh mắt dần mơ màng.

Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau thì kỹ thuật hôn của anh vẫn rất tốt.

Lúc được buông ra, ngực cô hơi phập phồng, máy tính trong tay cũng rơi ra từ lúc nào.

Bàn tay to của Hoàng Trường Minh vẫn giữ sau đầu cô, ánh mắt anh nhìn qua: “Người đó là bạn cô sao?”

“..” Lam Ngọc Anh chậm chạp nhìn qua.

Qua kính chắn gió trước mặt, cô thấy Trương Tiểu Du đang đứng cách đó không xa nhìn thẳng bọn họ, vẻ mặt dường như chưa thỏa mãn. Sau khi nhìn trộm bị phát hiện thì cô ấy chạy nhanh như thỏ vào chung cư.

Trong đầu Lam Ngọc Anh “Bùm” một tiếng.

Khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, nhất là khi phát hiện tư thế của mình giống như đang nằm trong vòng tay anh. Cô vội vàng thoát ra, cầm lấy máy tính rồi đấy cửa chạy nhanh giống thỏ vào chung cư.

Ra khỏi thang máy, Lam Ngọc Anh không cần lấy chìa khóa ra.

Bởi vì cô vừa đi đến cửa đã nhìn thấy cửa mở ra, Trương Tiểu Du vội vàng chạy đến: “Hai người nối lại tình xưa rồi à?”

May mà Lam Ngọc Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, đưa tay đỡ lấy khung cửa nếu không đã bị đẩy ngã rồi. Cô lắc đầu: “Không có.

“Ngọc Anh, cậu không nói thật với tớ.

Trương Tiểu Du nhìn thấy mặt cô đỏ bừng thì càng nghi ngờ: “Làm ơn đi. Tớ đã thấy hiện trường trực tiếp rồi, cảnh hai người hôn nhau nóng bỏng ở trong xe suýt chút nữa làm mù mắt chó hợp kim titan của tớ rồi.”

“Này, thật ra vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.” Lam Ngọc Anh nói quanh co.

Bị ánh mắt mờ ám của Trương Tiểu Du nhìn chằm chẳm, cô không biết phải làm sao, nhanh chóng thay dép chạy vào trong.

“Cốc cốc”

Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên.

Trương Tiểu Du càng phấn chấn hơn, nhảy dựng lên: “A, có phải là tổng giám đốc Minh thấy chưa thỏa mãn nên đuổi theo không?”

Mặt Lam Ngọc Anh nóng như phát sốt.

Nhìn qua cửa chống trộm, trái tim cô đập càng nhanh.

“Ngọc Anh, nếu cậu không mở thì để tớ mở cho?”

Trương Tiểu Du thấy cô vẫn đứng yên thì trêu chọc sau đó hưng phần chạy ra mở cửa. Nhưng sau khi cửa mở ra thì giọng điệu chán nản nói: “Sao lại là anh?”

“Vậy em hy vọng là ai?” Sắc mặt Trần Phóng Sinh âm trầm. Trương Tiểu Du ôm lấy bả vai: “Có chuyện thì nói nhanh, không có thì về đi.

Dáng người cao thẳng của Trần Phong Sinh chui vào cửa, cặp mắt hoa đào híp lại trừng cô ấy, giọng nói như phát ra từ kẽ răng: “Trương Tiểu Du, em đi xem mắt rồi sao?”

Trương Tiểu Du bị khí thế của anh dọa sợ, lui về phía sau.

“Liên quan gì đến anh chứ?” Dường như cảm thấy sợ quá nên cô nhanh chóng dựng thẳng lưng lên.

“Anh đang hỏi em đấy, em trả lời đi, có phải em đi xem mắt không?” Trần Phóng Sinh nhìn cô ấy chăm chăm “Đúng vậy.” Trương Tiểu Du thừa nhận: “Ai cho em đi hả?” Ánh mắt Trần Phóng Sinh âm trầm.

“Thật nực cười, chân ở trên người tôi thích thì tôi đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK