Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2075

“Còn có người ngoài, không tiện nói.”

Người ngoài đương nhiên là nhắc đến Tiêu Tuấn Kiệt.

Lý Lan Hoa cau mày nhìn Trần Văn Sáng.

Nghĩ đến cuộc điện thoại tối hôm qua, cô im lặng, quay lại ngồi trên cái bàn nhỏ: “Vậy để lát nữa cháu đi tìm chúh!”

Đặt hộp thuốc lên đùi, cô lại kéo Tiêu Tuấn Kiệt cùng nhau ngồi xuống.

Khi cô đang định tiếp tục, cổ tay đột nhiên bị năm lấy.

Sức mạnh quá lớn khiến cô không thể chống cự nên cả người dễ dàng bị kéo lên khỏi cái ghế bên cạnh cái bàn nhỏ. Sau đó sải bước lôi kéo cô đi.

Lý Lan Hoa tức giận gào thét, cũng không để ý cách xưng hô với người lớn: “Này, chú bị làm sao vậy, chú thả cháu ra, chúh có nghe thấy không, chú đang làm cháu đau đó!”

Trần Văn Sáng giống như phảng phất không nghe thấy tiếp tục kéo cô ra khỏi bờ sông.

Mãi cho đến khi biết chắc một người và một cái hộp thuốc kia đã biến mất, cuối cùng anh mới chịu buông lỏng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, anh cau mày hỏi: “Đau lắm sao?”

“Chú không nhìn ra sức lực của chú mạnh thế nào sao!” Lý Lan Hoa tức giận trừng mắt nhìn anh.

Trân Văn Sáng bước tới, không chút kiêng ky trực tiếp dùng bàn tay to bắt lấy tay cô: “Để tôi xem xeml”

Một tay Trân Văn Sáng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại đặt lên cố tay cô, cẩn thận xem xét.

Lý Lan Hoa chỉ cảm thấy những vết chai do cầm súng của anh xẹt qua lập †ức như có một dòng điện xuất hiện.

Cô bối rối rụt tay lại, má hơi nóng bừng nói: “Không sao đâu, đỡ hơn nhiều rồi!”

Trần Văn Sáng lấy ra bật lửa, châm lửa đốt điếu thuốc đang kẹp giữa ngón †ay của anh.

Trong làn khói mờ mịt, khuôn mặt luôn bình thản của anh dường như có một dấu vết lười biếng hiếm thấy, thế nhưng bộ đồ rằn ri trên người anh lại khiến anh như một con báo săn đang ẩn núp.

Nghĩ đến hành vi vừa rồi của anh, Lý Lan Hoa cảm thấy có chút nổi nóng cùng khó hiểu: ‘Chú nhỏ, lúc nãy chú làm cái gì vậy? Anh Tuấn Kiệt và cháu đang nói chuyện rất tốt đột nhiên lại bỏ đi như thế này rất không lễ phép.”

Lúc cô tức giận, hai má cô ấy phồng lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã có kích thước chỉ bằng một bàn tay, lại trắng mịn như nhựa cây tràn đầy sức sống, lúc phồng lên thì y hệt một con sóc, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô cũng bởi vì trừng mắt to lên nên càng trông sáng tỏ hơn.

Đáy lòng Trần Văn Sáng xẹt qua một †ia gợn sóng.

Anh thở ra một vòng khói và chậm rãi nói: “Tôi đã nói rồi, cậu ta không thích hợp với cháu.”

Cách làn khói thuốc mờ ảo, Lý Lan Hoa bắt được một tia ghen tuông ẩn ẩn giữa lông mày của anh.

Làm sao có thể! Lý Lan Hoa lập tức dập tắt ý tưởng này.

Cô nhịn xuống trực tiếp mắt trợn trắng xúc động, cứng rắn tiếng nói: “Có phù hợp hay không cũng là chuyện của cháu đi!”

“Tôi là chú nhỏ của cháu.” Trần Văn Sáng nhẹ giọng đáp lại.

… Lý Lan Hoa mím môi.

Trần Văn Sáng vãy vẫy tàn thuốc, nói tiếp: “Tôi là người lớn trong nhà, vậy nên cháu phải nghe lời tôi.”

“…” Trong lòng Lý Lan Hoa âm thầm phản đối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK