Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1160

“Tần số nhịp tìm không bình thường, tốc độ quá nhanh!” Trần Phong Sinh ngồi ở trên ghế, ngón trỏ dựa vào thái dương, cố ý dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói: “Vê phần những thứ khác, đêm đó tôi đã kiểm tra rất kỹ càng rồi, trên xương quai xanh có một nốt ruồi, thưởng thức về đồ lót thì rất low, ngực tuy nhỏ, nhưng được cái hình dáng tạm ổn, cảm giác sờ cũng không tệ!

“Anh.”

Trương Tiểu Du run lên vì tức giận, hoàn toàn bộc phát hết ra “Trần Phong Sinh dựa vào lưng ghế, môi mỏng gợi lên ý cười nhạt: “Vẽ phần kê đơn thì nếu cần có thể uống một ít thuốc tránh thai cũng được, nó không ảnh hưởng gì đến cơ thể đâu. Mặc dù đêm đó cô tương đối nóng vội nhưng tôi vẫn thực hiện biện pháp phòng ngừa đầy đủ, yên tâm lên cầm thú!”

Đến trưa, mặt trời lên cao, ánh nắng đần trở nên gay gắt.

Bước ra khỏi tàu điện ngầm, nắng nóng chiếu thẳng lên mặt cô, Trương Tiểu Du sửa sang lại treo máy ảnh lên cổ, tầm mắt lướt qua trước ngực liền dừng lại một chút, nghĩ đến chuyện bị cợt nhả ở bệnh viện hai ngày trước, không khỏi tức đến nghiến răng: “Cái gì mà bác sĩ Sinh cơ chứ, rõ ràng là tên cầm thú đội lốt người!”

Người đồng nghiệp Tô Yến mang theo thiết bị máy quay bên cạnh khó hiểu hỏi: “Cá nhỏ, cô lấm bẩm một mình cái gì vậy?”

“Không có gì đâu!” Trương Tiểu Du bïu môi một cái, không nên suy nghĩ về tên khốn kia thêm nữa.

Cô ấy ngấng đầu nhìn lối vào khu phố nhỏ cũ kỹ trước mặt, chỉ vào rồi nói: Đi nhanh thôi, rẽ vào phía trước là đến nơi!”

Địa điểm lần này là phố cổ, vừa bước vào liền thấy khác hoàn toàn so với những con phố phồn hoa ngoài kia, nơi này mang theo hơi thở của sự mục nát, tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà tuổi đời không nhỏ xếp dày đặc cạnh nhau, nhiều bức tường đã đổ vỡ không ít, sống ở đây phần lớn đều là người già cùng một ít người ngoại thành lên đây đi làm.

Trương Tiểu Du đã từng phỏng vấn một bà cụ ở đây váo một tháng trước.

Bà cụ ấy không chỉ góa chồng, mà cả con trai và con dâu của bà cũng gặp tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời, một mình bà chỉ còn cách đi nhặt rác để kiếm sống cũng như nuôi dưỡng cháu nội. Cuộc sống khó khăn là vậy nhưng bà vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho đám mèo hoang ở gần đấy, lúc tin tức được phát ra đã tạo lên một làn sóng không nhỏ.

Hôm nay bọn họ đến đây cũng vì muốn ra số tiếp theo cho bản tin này.

Nhà bà cụ là một cái hầm phía dưới tầng 1, kiên nhẫn gõ cửa tầm hai phút, liền nghe thấy tiếng bước chân tập tễnh cùa bà cụ đi đến mở cửa.

‘Vân là sự nhiệt tình y như lần phỏng vấn đầu tiên ấy, bà cụ vừa thấy bọn họ liền cười nói: “Hai đứa tới đây tất đúng lúc, khoai lang bà nấu cũng vừa chín, để bà lấy cho hai đứa ăn!”

“Ti cháu ơn bà!” Trương Tiểu Du vội vàng nói cảm ơn.

Bà cụ xua tay, cho khoai lang vào bát rồi đưa cho cả hai, nở một nụ cười giản dị: “Là bà cần cảm ơn mấy đứa mới đúng! Sau khi bản tin lần trước được phát ra, tháng này đã có rất nhiều người hảo tâm tới nhận nuôi mèo, chúng nó cũng không còn lo không có nhà để về nữa. Các cháu lúc tới đây chắc hẳn cũng thấy số lượng mèo hoang đã giảm đáng kể rồi đúng không!”

“Đó là điều mà bọn cháu phải làm!” Mi mắt Trương Tiểu Du dần cong lên.

Nhiều lúc, cô ấy thực sự thích đăng những tin tức gần gũi với cuộc sống hàng ngày của mọi người hơn, những lúc nhận được phản hồi từ những người khác trong lòng cô ấy sẽ dâng lên một cảm giác tự hào.

Sau khi thu thập thêm thông tin về mèo hoang, Trương Tiểu Du trong lúc tắt máy bèn hỏi: “Bà ơi, cháu của bà đâu rồi, sao không thấy em ấy vậy a?”

Lúc trước khi lần đầu gặp cháu nội của bà cụ thì ấn tượng đầu tiên của cô y về nó là một đứa bé vô cùng hoạt bát, năm nay mới bước vào lớp 2 tiểu học, thời điểm đang phỏng vấn thì vô cùng ngoan ngoãn ngồi một chỗ nhìn, nhưng ngay khi kết thúc thì sẽ quấn lấy cô ấy kêu không ngừng, còn chia kẹo cho cô ấyăn.

Trương Tiểu Du biết hôm nay qua đây nên đã đặc biệt đi qua siêu thị mua một túi kẹo cho em ấy.

Bà cụ nghe vậy trên khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ buồn bã, bà lắc đầu nói: “Đừng nhắc tới, gần đây bệnh tìm của nó lại tái phát, đã nắm trên giường mấy ngày rồi mà khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch, nói chuyện cũng thấy mất sức, bà già này nhìn mà lòng cũng đau nhói theo!”

“Bà ơi, như vậy không được đâu, em ấy còn nhỏ như vậy, loại bệnh tìm bẩm sinh như này cần phải cho đi bệnh viện làm phẫu thuật!” Trương Tiểu Du cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK