Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 273

 

Lam Ngọc Anh liếm môi, nín thở nhìn Rõ ràng mới chỉ có ba ngày không gặp, anh. vậy mà giống như rất lâu rồi.

 

Hoàng Trường Minh sải bước dài đi thẳng vào bên trong. Sau khi đá cánh cửa sau lưng lại, anh ôm chầm lấy cô rồi lập tức cúi đầu xuống hôn.

 

Nụ hôn không khác gì con người anh, cũng bá đạo và mạnh mẽ như vậy.

 

Lại vì khao khát tích tụ sau nhiều ngày không gặp, khí thế của anh còn bừng bừng hơn khi trước.

 

Lam Ngọc Anh còn chưa kịp thích ứng thi hai chân đã rời khỏi mặt đất, cô bị anh bể bổng lên đè vào tường, bàn tay lần mò xé quần áo của cô ra, eo cô nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh.

 

Trong sự kịch liệt ấy, cô thậm chí có thể cảm nhận được một nơi nào đó trên cơ thể anh đang rục rịch chờ bùng nổ.

 

Đột ngột nghĩ tới chuyện gì đó rất quan trọng, Lam Ngọc Anh giật mình, lập tức tỉnh táo lại: “Đừng! Hoàng Trường Minh, không được…”

 

Hoàng Trường Minh làm như không nghe thấy, anh chỉ nghĩ cô vẫn còn đang.

 

xấu hổ, Ảnh mắt nóng rực của anh đè lên người cô, ép cô vào giữa khoảng không, giữa bức tường và lồng ngực anh. Anh ôm.

 

chặt lấy cô không một kẽ hở, máu huyết khắp người như sôi sục.

 

Việc duy nhất anh muốn làm bây giờ chính là chiếm hữu cô một cách mạnh mẽ.

 

Lúc này, bất ngờ có tiếng chạy lạch bạch của một đứa trẻ vang lên.

 

‘Ngọc Anh, ai đến thế ạ?

 

Hai người đang quấn lấy nhau lập tức sững lại.

 

Lam Ngọc Anh là người phản ứng lại đầu tiên. Cô gần như nhảy xuống khỏi người anh, loạng choạng sửa sang lại quân áo. Cái bóng nhỏ xíu ấy đã thò đầu ra, đang chấp tay sau lưng dò hỏi như một chủ nhân nhỏ.

 

Cô nuốt nước bọt, hơi không dám nhìn sang Hoàng Trường Minh đang đứng bên cạnh.

 

Bởi vì khi liếc mắt, cô đã thấy biểu cảm trên gương mặt anh thay đổi trong khoảnh khác. Đội đồng tử của anh co rụt lại, anh cũng đang trừng mắt nhìn về phía cậu nhóc bất ngờ xuất hiện phá ngang chuyện tốt của người ta.

 

“Từ đâu ra thế này?”

 

Anh gần như bật câu hỏi ra từ trong kế răng.

 

Lam Ngọc Anh liếm liếm khỏe miệng. ngượng ngập giải thích: “À, anh gặp rồi mà, con của anh Nguyễn Phong Dĩ nhiên là anh biết Cơ hàm của Hoàng Trường Minh như sắp bung ra hai bên má, anh trầm giọng hỏi.

 

“Vì sao lại ở đây? “À thì..” Lam Ngọc Anh nhún vai, dè dặt chọn lựa câu từ giải thích: Chuyện là thế này, anh Nguyễn Phong phải nhận nhiệm vụ mới, cô giúp việc mời về lại bỗng dưng bị ốm, không ai chăm sóc cho Châu Châu, cũng không kịp tìm người thay thế đột xuất. Thế nên anh ấy đưa nó tới chỗ em, để em tạm thời chăm sóc nó.”

 

Hoàng Trường Minh nghe xong câu giải thích của cô, khuôn mặt càng lúc càng đen xỉ lại.

 

Dĩ nhiên Lam Ngọc Anh có thể cảm nhận được sự không vui của anh, nhất là những cơn gió lạnh đang lừa vào trong tay áo. Cô há hốc miệng, nhất thời không biết làm sao cho phải, kể đó chợt nghe thấy thằng nhóc chấp tay sau lưng đột ngột hét lên: “Ông nội hung dữ quá!”

 

Ông nội Lam Ngọc Anh giật giật khỏe miệng.

 

Bình thường tuy rằng Hoàng Trường Minh đa phần đều mặc quần áo màu đen nhưng gương mặt nam tính cương nghị đó chỉ cần đứng ở đâu là đủ sức hấp dẫn vô vàn phụ nữ. Nét mặt của anh đúng là có hơi chín chắn nhưng không hề tạo cảm giác già cỗi.

 

Hơn nữa nếu xét về tuổi tác, anh còn nhỏ hơn Nguyễn Phong sáu tuổi. Thắng nhỏ này!

 

Lam Ngọc Anh lẳng lặng nhìn sang Hoàng Trường Minh, quả nhiên thấy sắc mặt anh đã đáng sợ như sắp có dòng lốc kéo tới “À, Châu Châu, đó là chú!” Cô vội sửa chữa lại.

 

“Thôi được a!” Thắng nhỏ nhún vai rồi bĩu môi: “Chú này, chủ chạy tới nhà người khác làm khách, sao lại hung dữ như vậy?”

 

“Châu Châu, cháu xuống bếp xem giúp có nước hoa quả ép ban nãy đã xong chưa?”

 

“Dạ vâng!”

 

Nhìn thấy thắng nhỏ chạy lăng xăng vào bếp, Lam Ngọc Anh vội đứng trước mặt anh, ấp ủng nói: “Hoàng Trường Minh, chắc anh sẽ không tính toán với một thắng nhóc chứ? Trẻ con ngây thơ mà!”

 

“Em cố tình hả?” Hoàng Trường Minh sa sầm mặt lại.

 

“Đương nhiên là không… Lam Ngọc Anh làm mặt oan uổng, nhìn anh: “Em xin lỗi, em cũng không ngờ anh Nguyễn Phong lại đưa nó tới. Sự việc xảy ra quá đột ngột, em cũng không có cách nào từ chối, dù sao cũng đâu làm ảnh hưởng việc gì “Không ảnh hưởng ư?” Hoàng Trường Minh nổi giận.

 

“À thì… Lam Ngọc Anh á khẩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK