Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170

 

Đưa mắt nhìn anh đi đến trước cửa, trước khi đi ra cửa, Trương Tiểu Du chui ra, không quên tạm biệt, “Tổng giám đốc Hoàng đi thong thả, có rảnh thì thường xuyên đến!”

 

Cánh cửa đóng lại, Lam Ngọc Anh thở phào một hơi, về phòng đóng cửa nằm ngửa trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

 

Nhưng mà vừa mới tìm được tư thể thoải mái dễ chịu, thì điện thoại di động kêu lên.

 

Trên màn hình hiện lên ba chữ Hoàng Trường Minh, hơi thở của cô run lên

 

Nuốt nước bọt, Lam Ngọc Anh bình tĩnh nhận điện thoại, còn có thể nghe được tiếng động cơ ô tô bên kia.

 

“Sao vậy?”

 

Dường như Hoàng Trường Minh dừng một chút, do dự hỏi, “Ừm… Tôi không dai sức sao?”

 

Mặt trời chiều ngã về tây, Lam Ngọc Anh bước xuống xe buýt.

 

Buổi chiều lúc nhận điện thoại của Hoàng Trường Minh, nói là tối sẽ cùng nhau về nhà ăn cơm, nhưng tạm thời có cuộc họp có thể sẽ về muộn hơn một tiếng, cho nên bảo cô tan tầm tới công ty chờ anh.

 

Khi băng qua đường, Lam Ngọc Anh liếc nhìn điện thoại, cũng tới vừa đúng giờ.

 

Đèn xanh sáng lên, cô đi theo đảm người băng qua đường cái, cao ốc cao ngất trong tầm mắt.

 

Mới qua khỏi cửa xoay đi vào, bước chân Lam Ngọc Anh hơi ngừng lại.

 

Ở phía thang máy chuyên dành cho tổng giám đốc, Hoàng Trường Minh mặc đồ tây màu đen đi tới, nhân viên ở đối diện đều cung kính gật đầu kêu tổng giám đốc Hoàng. Mà người đi bên cạnh anh không phải là Phan Duy, mà là Lam Ngọc Thiên.

 

Là người ngày đó ở trong nhà cô khóc lóc thảm thiết.

 

Cô ta mở miệng ra nói gì đó, nước mắt như hạt châu đi dứt dây mà rơi xuống, có vẻ đáng thương, nhưng mà Hoàng Trường Minh không hề nhíu mày dù chỉ một cái, chân dài bước rất nhanh, không có ý dừng lại mà nghe.

 

Lam Ngọc Thiên bước trên giày cao gót, toàn bộ quãng đường đi theo lảo đảo nhưng vẫn rất kiên nhẫn.

 

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, nhất định là vì chuyện hiểu lầm ở nhà cô hai ngày trước.

 

Lam Ngọc Anh đứng xa xa nhìn, từ mấy lần ở chung đến nay cũng không khó nhìn ra Lam Ngọc Thiên thật sự thích Hoàng Trường Minh.

 

Dù là lúc ở câu lạc bộ, Hoàng Trường Minh xuống tay tàn nhẫn với cô ta, không hề nể tình, nhưng cô ta lại không hề oán trách, ngược lại ghi hận lên người cô.

 

Năm đó, sau khi Lại Diệp làm tu hú chiếm tổ chim khách, Lam Ngọc Thiên cũng thay thế vị trí của cô, hoàn toàn hưởng thụ tất cả mọi sự thương yêu của nhà họ Lâm, kiêu ngạo như Khổng Tước rất ít khi để ai vào mắt, dường như chỉ cảm thấy mình Hoàng Trường Minh là xứng đối với cô ta.

 

“Anh Trường Minh…”

 

Dường như Lam Ngọc Anh còn mơ hồ nghe được Lam Ngọc Thiền đang gọi.

 

Đang lúc ngây người, Hoàng Trường Minh chạy tới trước mặt cô, kéo tay của cô, “Nhìn gì thế, đi thôi!”

 

Lam Ngọc Anh chớp mắt mấy cái, bị anh kéo ra khỏi cao ốc. Lúc bị cửa xoay ngăn lại, Lam Ngọc Thiên còn đuổi theo phía sau.

 

Chiếc Land Rover màu trắng đậu ở ven đường, sau khi hai người ngồi lên xe thì lái xe rời đi.

 

Đi ngang qua một chuỗi siêu thị nào đó, Hoàng Trường Minh lái xe vào bãi đổ xe ngầm dưới đất, lần trước đã dùng hết mì sợi và trứng gà, bây giờ trong tủ lạnh chỉ còn mấy chai bia nhập khẩu.

 

Đi từ thang máy nghiêng từ từ đi lên, lúc vào cửa, Lam Ngọc Anh đẩy chiếc xe mua sắm, cũng rút áp phích hạ giả trên kệ bán hàng.

 

Để mì sợi và trứng gà vào trong xe, cô suy nghĩ rồi kéo anh về khu rau quả ở trước mặt.

 

“Mua chút rau xanh và thịt đi, cũng không thể ăn mì mãi, không có dinh dưỡng.” Lam Ngọc Anh dừng trước kệ để rau bó xôi, vừa chọn vừa nói, cuối cùng nhịn không được mà liếc nhìn anh rồi nói khẽ, “Vả lại anh lại không biết ngán…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK