Chương 274
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của anh, cô tự biết mình đuối lý bèn chủ động lên tiếng: “Hoàng Trường Minh, anh vừa xuống máy bay chắc là mệt lắm. Mau vào ngồi đi, hay là anh lên giường em năm một lát nhé?”
Đến tận lúc đưa vào phòng ngủ, sắc mặt Hoàng Trường Minh vẫn chưa dịu đi được.
Lam Ngọc Anh đón lấy chiếc áo vest và áo khoác ngoài của anh, kiếng chân treo lên giá, đồng thời giúp anh trái lại gối và chặn.
Hoàng Trường Minh không có ý năm xuống. Anh tựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo, hai cánh tay khoanh trước ngực. So với tháng nhỏ ngoài kia thì anh càng giống một cậu bé đang hờn dỗi hơn. Mặt anh như viết rành rành bốn chữ Cực kỳ khó chịu “Hay là anh đọc sách một lúc đi?” Lam Ngọc Anh cố gang phân tán sự chú ý của anh.
Hoàng Trường Minh liếc nhìn sang bên cạnh, cầm cuốn sách đặt trên đầu giường lên, hơi sững người.
“Sách dịch tiếng Đức “Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Em biết cả tiếng Đức à?” Hoàng Trường Minh nhướng mày.
“À, thật ra em không giỏi lầm, một chút thôi!” Lam Ngọc Anh vuốt vuốt tóc, giải thích: “Đây là cuốn sách mẹ em để lại.”
Nghe câu nói cuối cùng của cô, động tác lật sách của Hoàng Trường Minh rõ ràng cũng trở nên cẩn thận và chậm rãi hơn nhiều.
Lam Ngọc Anh thấy vậy, trong lòng trào dâng niềm ấm áp.
Lúc này tiếng bước chân lạch bạch của thăng bé một lần nữa vang lên, sau đó nó thò cái đầu nấm vào trong.
“Nước ép xong chưa?”
“Rồi a!” Tháng bé gật đầu.
“Được, cô qua ngay đây!” Lam Ngọc Anh cũng gật đầu.
Cô nhìn sang người đàn ông còn đang sung sửa bèn nói: “Hoàng Trường Minh, anh uống gì? Em ép nước hoa quả cho Châu Châu hay là cà phê nhé!”
Nghe đến chữ nước hoa quả, anh càng đen mặt hơn nên cô phải chữa lại.
Dù là trước kia khi giao dịch hay sau này khi hẹn hò, hai người cũng đã ở bên nhau một thời gian, cô vẫn khá hiểu một vài thói quen sinh hoạt của anh. Có vẻ anh không thích trà cho làm, thường khi có dịp gì, anh đều uống rất ít trà mà lại uống cả phê, nhất là loại cà phê đen đặc Thấy anh không phản đối, Lam Ngọc Anh vội vàng đi xuống bếp Thời gian trôi qua hơi lâu, cô mới bưng khay lên. Trong phòng một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau, có mùi thuốc súng trong vô hình.
“Châu Châu, nước ép của cháu này”
Lam Ngọc Anh đi qua đưa cốc thủy tình cho thằng bé rồi đưa một chiếc cốc sứ cho Hoàng Trường Minh đang ngồi trên giường: A… cà phê của anh!”
“Woa!” Thắng bé ngồi trên ghế tay cầm cốc nước, vật vẻo hai chân: “Nước ép thật là ngon. Ngọc Anh giỏi quá! Quả thực còn ngon hơn uống ở quán bên ngoài nữa!”
“Đồ nịnh bợ. Hoàng Trường Minh hừ lạnh.
Lam Ngọc Anh ngượng ngập, thấy anh không động vào cà phê thì cô chợt hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh nếm thử xem?”
Hoàng Trường Minh miễn cưỡng cầm lên uống một ngụm.
“Không phải cà phê hòa tan à?” Anh có phần kinh ngạc.
“Ừm, không phải đậu.” Lam Ngọc Anh giải thích: “Em vừa mới nấu đấy, hạt cà phê cũng mới được xay ra. Thế nào, ngon chứ?”
“Mùi vị không tệ, hơn nữa còn rất đặc biệt, em nấu kiểu gì vậy?” Hoàng Trường Minh lại uống thêm một ngụm, nhấm nháp hương vị.
“À, thì là nấu cà phê bình thường nhưng lúc bỏ giấy lọc thì em lấy nước nóng trần qua, khử đi mùi giấy, sau đó mới bỏ cà phê đã xay! Hơn nữa hạt cà phê không được xay quá nhuyễn, nếu không sẽ bị đảng, lấy nước đã lọc để nấu… Nói tới đây, Lam Ngọc Anh dừng lại.
“Còn về sự đặc biệt mà anh nói, có lẽ là mùi đường mạch nha, em không thêm sữa cũng không thêm đường trắng mà bỏ vào một ít đường mạch nha!”
Hoàng Trường Minh trầm mặc lắng nghe, ngón tay vẫn về mép cốc.
Hương cà phê không ngừng phả vào mũi. Trong lúc trình bày, đôi mắt cô tỏa sáng, nhận ra được cô đã nấu như vậy rất nhiều lần, thuần thục như nấu cơm vậy.
“Anh không biết ngoài nấu mì ra em còn biết nấu cà phê đẩy” Hoàng Trường Minh hơi nhưởng đuôi mày “Đặc biệt học sao?”
“Không phải, mẹ em dạy đấy!” Lam Ngọc Anh lắc đầu. Hoàng Trường Minh hơi sững người, có vẻ cũng không ngờ đến Cuốn sách dịch tiếng Đức bên cạnh và tách cà phê trong tay đây khiến anh bất giác nhớ tới bức ảnh từng nhìn thấy trên bia mộ.
Cậu nhóc nghe thấy họ nói chuyện một lúc thì đã rất sốt ruột, nhảy xuống khỏi ghế “Thật sự ngon lắm sao? Cho cháu nếm thử di!”