Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381

Vẻ mặt Lam Ngọc Anh còn ngơ ngác, sau khi anh cởi áo khoác ngoài ra liền cúi người một cái bế cô lên.

Theo bản năng cô ôm lấy cổ anh, mặt từ từ đỏ bừng lên, nghe thấy được hơi thở ám muội của anh: “Chúng ta đi tắm

Điều này đã được tuyên bố rõ ràng.

Cánh cửa phòng tắm đóng lại, bên trong là tiếng nước và tiếng thở dốc của đôi nam nữ.

Đương nhiên là không thể thoát khỏi sự triền miên cả đêm, sáng ngày hôm sau, một chiếc Bentley màu đen đã lâu không thấy đậu ở dưới lầu, Phan Duy đứng thẳng tắp ở bên cạnh.

Mặc dù không có biểu hiện ra bên ngoài quá nhiều, nhưng Phan Duy rõ ràng cũng rất kích động, trong đáy mắt đều toát ra tia sáng vì Hoàng Trường Minh đã quay trở lại Hoàng Oanh, khi hai người tới gần, anh cung kính mở cửa phía sau.

Chiếc Bentley màu đen đã đến từ sớm rồi.

Lam Ngọc Anh không khỏi nhìn về phía bên cạnh Hoàng

Trường Minh, toàn thân trong bộ đồ Tây màu đen được làm bằng thủ công, cho dù lúc này tư thế đang ngồi, cũng vẫn không che giấu được thân hình cao lớn, hai chân dài vắt lên nhau rất tự nhiên, tay đặt lên trên đầu gối, đánh nhịp hết lần này đến lần khác, trông rất bình tĩnh.

Nắng sớm bên ngoài truyền vào trong chiếc xe sang trọng, rất hoà hợp với cử chỉ của anh.

Trong lòng Lam Ngọc Anh vui vẻ thay cho anh, lấy lại vị trí tổng giám đốc của Hoàng Oanh là chuyện tốt, bởi vì anh là một người đàn ông ưu tủ, bản thân anh luôn ở vị trí cao, chứ không phải kh lưng ở trong một văn phòng chi nhánh nhỏ như ở Long Thành.

Nhưng cô ngược lại khá ngạc nhiên, có vẻ như cha Hoàng hẳn là đã hết giận rồi.

Nghĩ kỹ một chút cũng phải, Hoàng Thanh Thảo cũng đã từng nói, trên thực tế chính là muốn để trừng phạt anh một chút, nhưng dù sao cũng vẫn là con trai của mình, chỉ là cô vừa nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị kia của cha Hoàng, e rằng không có khả năng dễ dàng từ bỏ chuyện hôn nhân, trong lòng băn khoăn không thể giải thích được.

Tài xế đạp phanh xe, đã đến tòa nhà văn phòng.

Lam Ngọc Anh đi tới mở khóa cửa xe, lúc vừa đẩy cửa ra, một giọng nam trầm ổn vang lên sau lung.

“Quay lại!”

Lam Ngọc Anh xoay người lại, quả nhiên là đón nhận đôi môi mỏng của anh.

Trong sự dây dưa của môi lưỡi như thế, trái tim cô dần dần trở lại vị trí của nó.

Sau khi nhất thời nhắm mắt rồi lại mở ra, gương mặt Lam Ngọc Anh đỏ bừng như tôm nướng, trong đôi mắt chưa được thỏa mãn của anh, bước nhanh chạy vào tòa nhà văn phòng.

Thứ bảy, Lam Ngọc Anh mơ màng mở mắt ra.

Rèm cửa đã không còn ngăn che được ánh sáng, cả phòng ngủ đều đã sáng trưng, cô vừa cử động, cánh tay ôm eo đột nhiên siết chặt, không khỏi lẩm bẩm hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“A, mười giờ rưỡi.” Hoàng Trường Minh mò lấy đồng hồ báo thức.

Trời, đã giờ này rồi sao!

Cơn buồn ngủ của Lam Ngọc Anh ngay lập tức giảm đi một nửa, cũng may là cuối tuần, không cần lo lắng về việc đi làm, vừa thức dậy muộn như vậy, muốn trách là trách Hoàng

Trường Minh tối hôm qua đi xã giao về rất muộn, uống không ít rượu, lại còn giày và cô.

Thấy anh cũng có chút không vội vàng, không nhịn được hỏi: “Hoàng Trường Minh, hôm nay anh không có sắp xếp lịch trình gì sao?”

“Chuyện công việc à? Không có!” Hoàng Trường Minh nhíu mày, liếc xéo về phía cô, đáy mắt lóe lên một tia bỡn cợt: “Còn nếu việc riêng, không bằng chúng ta làm một ngày ở nhà là được rồi.

Cô mới không muốn

Lam Ngọc Anh đỏ mặt từ trong chăn bò xuống giường, với vàng nói: “Em đói bụng rồi, em đi làm bữa sáng trước đây.”

Nói là bữa sáng, chứ thực tế tính là bữa trưa luôn rồi, khi hai người ngồi vào bàn ăn thì bên ngoài đã là buổi trưa nắng.

Lúc thu dọn xong bát đĩa đi ra, Hoàng Trường Minh đang dựa trên ghế sô pha xem TV, Lam Ngọc Anh cũng bưng trái cây đến ngồi cùng, nhớ lúc mới thức dậy, anh nói làm cả một ngày, sợ rằng anh nói được làm được, cho nên cố ý giữ chút khoảng cách.

Lúc vào quảng cáo, chuông điện thoại reo.

Hoàng Trường Minh giơ tay cầm lên, liếc nhìn màn hình, cau mày nói: “Alo, Sunny.

Nghe đến cái tên tiếng Anh kia, động tác ăn táo của Lam Ngọc Anh bỗng nhiên dừng lại.

Vợ chưa cưới của anh…

Từ khóe mắt liếc nhìn thấy anh đang dựa vào số pha, cũng không có cố ý lảng tránh đi, nghe không rõ giọng nữ ở bên kia, nhưng có thể nhìn thấy yết hầu nổi lên của anh đang chuyển động lên xuống: “Ừm được… tôi cũng đang định hẹn cô đây… Thế thì hai giờ chiều, tại quán cà phê đối diện GreenLand!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK