Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276

 

Cô thực sự có chút câm nín, không ngờ anh lại đi tính toán với một đứa con nit…

 

Ban nãy đầu lưỡi cô tê dại cả, khó khăn làm mới dịu đi được đôi chút nhưng anh vẫn ghìm chặt mình không buông. Cô ngẩng đầu lên muốn anh buông ra một chút thì lại phát hiện anh đang nhìn mình chăm chăm, ánh mắt hơi dọa người.

 

Lam Ngọc Anh cần mỗi dè dặt nói: “Hoàng Trường Minh, sao anh lại nhìn em như vậy…

 

“Lam Ngọc Anh.” Hoàng Trường Minh bất ngờ gọi một tiếng.

 

Kiểu gọi cả họ lần tên như vậy khiến cô hít thở cũng căng thẳng theo.

 

Lúc nín thở, cô nhìn thấy anh giờ ngón trỏ ra chấm lên chóp mũi của mình: “Em thành thật trả lời anh, trước kia có phải em rất muốn làm mẹ kế của người ta không?”

 

“Ơ..” Lam Ngọc Anh ấp úng.

 

Nói thật, khi chưa gặp anh, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cô đích thực từng có suy nghĩ này.

 

Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lam, cô vẫn luôn sống nương tựa cùng bà ngoại trong một con hẻm cũ kỹ, Quan hệ giữa họ và xóm giềng cũng rất tốt, nhất là những người tâm tuổi bà, họ còn thường âm thầm khen con rể của mình.

 

Khi cô tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng cũng được nhìn thấy vị con rể trong truyền thuyết. Đó là Nguyễn Phong trong trang phục quân nhân tay bế một đứa nhỏ.

 

Hình ảnh ấy khiến cô cảm thấy giống như một người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ, bên trong dịu dàng như trong tiểu thuyết vậy.

 

Lúc đó vì chăm sóc con, Nguyễn Phong thường xuyên sống bên cạnh. Cô và bà ngoại cũng hay chạy qua giúp đỡ anh ấy. Có thể vì các cô gái nhỏ rất hay hâm mộ những người đàn ông có câu chuyện, cộng thêm việc hình tượng người đàn ông mất vợ phải gà trống nuôi con đơn độc ấy lại rất hấp dẫn cô Hoàng Trường Minh cảm giác có một ngọn lửa đang bùng lên tận đầu Cô lại không hề phủ nhận Nguồn sức mạnh trên người đột ngột biến mất, Lam Ngọc Anh thấy Hoàng Trường Minh đã sải bước đi về phía cửa sổ, rút một điều thuốc trong túi ra. Có vẻ vì tâm trạng bị ảnh hưởng nên anh bật lửa mấy lần mới châm được điều thuốc, mùi thuốc lá lan ra.

 

Cô khẽ mim môi, nhìn tức góc độ của cô vừa hay thấy được đôi môi bặm chặt của anh.

 

Lam Ngọc Anh đi tới, im lặng nhìn anh mấy giây: “Hoàng Trường Minh, anh ghen à?”

 

Hoàng Trường Mình nghe xong, bàn tay cầm điếu thuốc đột ngột bị bỏng.

 

Anh vô thức buông ta, tàn thuốc rơi xuống cháy vào áo vest của anh. Anh hỗn loạn phải đi.

 

“Ghen cái đầu em!”

 

Lam Ngọc Anh đứng nhìn, càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình.

 

“Anh ghen rồi!” Lần này cô nói bằng giọng khẳng định.

 

Cuối cùng cô không nhịn được bật cười, trong lòng như có một hũ mật bị đánh đổ Hoàng Trường Minh bị cô cười thì càng thêm xấu hổ, anh bực dọc kéo cô qua, một lần nữa nâng mặt cô lên, giận dữ hôn xuống.

 

Lam Ngọc Anh bị ép phải ngẩng đầu lên, cảm nhận mỗi lưỡi của anh.

 

Trong lúc hơi thở đan cài, cô không nhịn được giơ tay vòng qua bờ vai dài rộng của anh, non nớt đáp lại anh từng chút một. Chẳng mấy chốc, cô đổi lại là thể tấn công hùng hổ hơn của anh.

 

Khi nụ hôn này kết thúc, mắt Hoàng Trường Minh đã đỏ quạch.

 

Trong mơ hồ, Lam Ngọc Anh chẳng biết mình đã được anh bế lên giường từ lúc nào, hai cánh tay cô ôm vòng qua cổ anh, hình thành một tư thế mờ ám.

 

Hoàng Trường Minh chóng hai tay bên người cô, hạ thấp trọng tâm cơ thể răn chắc, giơ một tay lên vuốt ve vạt váy của cô, rồi luồn vào trong từng chút một. Anh hừ một tiếng: “Tên nhóc đó thì hiểu gì, rõ ràng em không mặc gì là đẹp nhất”

 

Lam Ngọc Anh đỏ mặt vì câu nói trần trụi của anh.

 

Nhất là bàn tay tác quái của anh, bụng ngón tay thô ráp cọ lên làn da của cô giống như gỗ lên một cục mụn cơm mảnh nhỏ.

 

Dần dần Lam Ngọc Anh không kiểm soát được hơi thở dốc, cô cảm thấy đầu lưỡi khô khốc. Bản thân Hoàng Trường Minh cũng không thoải mái gì, lồng ngực bên dưới lớp sơ mi trắng phập phồng lên xuống, đôi mắt u tối bừng lên ngọn lửa.

 

“Rầm rầm…”

 

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.

 

Có vẻ như thằng bé đứng ngoài không đẩy được cửa ra nên đành phải dùng tay đập.

 

Họ suýt nữa thì quên mất trong nhà không chỉ có hai người.

 

Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi, để bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi lặng lẽ kéo vạt váy đã xốc lên tận eo xuống.

 

Cô len lên liếc nhìn Hoàng Trường Minh, quả nhiên sắc mặt anh không vui vẻ gì, khoé miệng vì dục vọng không được thỏa mãn mà căng ra. Anh lại rút một điều thuốc ra châm lên, dùng nicotin để bình ổn lại mọi thứ.

 

Khi phả ra một làn khói, anh hàn học nói một câu: “Sau này nhất định phải sinh con gái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK