Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1504

Thật ra cũng không phải cô bất chợt muốn ăn mà chỉ là cảm thấy mỗi ngày sáng sớm anh đều phải chạy đi làm bữa sáng, quá vất vả, trong lòng bỗng nhiên sinh ra mấy phần không nỡ, cho nên mới đề nghị ra ngoài ăn bữa sáng.

Trần Phong Sinh nghe vậy như nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt đào hoa thoáng lướt qua tia sáng, vui vẻ nhếch môi đồng ý: “Được, rửa mặt thay quần áo rồi đi!”

Lúc ra cửa, Trương Tiểu Du đứng ở cửa chờ một lúc lâu, bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh mới khoan thai đi ra từ trong phòng làm việc, bên dưới ách áo khoác hình như có kẹp thứ gì đó.

Nửa giờ sau, hai người xuất hiện tại tiệm ăn sáng.

Bọn họ tìm đến một vị trí sáng sủa, gọi đồ ăn, quẩy và sữa đậu nành ở đây rất ngon miệng, hôm nay Trần Phong Sinh không phải trực, thời gian rất thoải mái, thế cho nên tốc độ hai người dùng cơm cũng cực kỳ nhàn nhã.

Chờ ăn xong bữa sáng, chiếc Cayenne màu đen cũng không chạy về hướng chung cu mà băng qua cầu vượt Tâm mắt Trương Tiểu Du rời khỏi cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, kinh ngạc ‘Cầm Thú, chúng ta không về nhà sao?”

Trần Phong Sinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, đầy ẩn ý cong môi nói: “Chờ một lúc nữa lại về sau, có một nơi quan trọng hơn phải đến hỏi “Nơi nào?” Trương Tiểu Du khó hiểu.

Trần Phong Sinh thì không trả lời, anh chuyên chú lái xe, chỉ có khóe miệng là nhếch lên.

Trương Tiểu Du thấy anh không có ý nói cho mình biết, cô bïu môi, hai tay khoanh trước ngực, lưng ngả ra ghế thiếp đi, sau khi mang thai mức độ thèm ngủ của cô đúng là càng ngày càng tăng.

Chờ đến khi cô mở mắt ra lần nữa, Cayenne cũng đã giảm tốc độ, dân dừng hẳn lại trước một tòa kiến trúc.

Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn thử, ba chữ ‘cục dân chính to to bổ chảng đập vào mắt.

Còn chưa chờ cô hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng, Trần Phong Sinh đã đẩy xe ra xuống xe, bóng dáng cao ngất vòng qua đầu xe sang đây.

Cửa xe bên cạnh lập tức được mở ra.

Tay của Trương Tiểu Du bị anh duỗi tay đến nắm lấy, hai người cùng xuống xe.

Lúc này đã qua thời gian đi làm, cửa cục dân chính rộng mở, có rất nhiều.

người cả trai lẫn gái giống như bọn họ đang sóng vai đi vào bên trong, Chẳng biết từ lúc nào trong tay Trần Phong Sinh đã có nhiều hơn một túi văn kiện, lúc trước khi ra ngoài ăn bữa sáng, chỉ thấy anh có thứ gì đó kẹp ở dưới nách, bây giờ nghĩ lại chắc là túi văn kiện này, thứ đặt ở bên trong.

Trương Tiểu Du mấp máy môi, trong lòng như đã hiểu rõ.

Bước chân giẫm lên một cầu thang, cô không có lập tức đi lên trên, mà thấp giọng hỏi: “Cầm Thú, chúng ta tới nơi này làm gì?”

Thật ra cô là đã biết rõ rồi còn cố hỏi, bởi vì bình thường trên cơ bản có rất ít người đến cục dân chính, có thể tới nơi này chỉ có hai chuyện, huống chỉ bọn họ cũng không phải lần đầu tiên đến đây.

Trên mặt Trần Phong Sinh rõ ràng cũng cho là như vậy, nhưng anh vẫn lười biếng cong môi trả lời nói: “Hiện tại con cũng đã có rồi, tới cục dân chính đương nhiên là để phục hôn rồi!”

Nghe xong lời anh nói, Trương Tiểu Du lại cụp mất.

Trần Phong Sinh thấy thế thì hơi nhíu mày, trêu ghẹo nói: “Cá Vàng Nhỏ, em đừng nói là em không muốn phục hôn với anh đó nhé!”

“…Trương Tiểu Du không hé răng.”

Thấy thế, hai lông mày của Trần Phong Sinh đột nhiên nhăn tít lại, lúc mở, miệng, âm điệu bất giác có chút cất cao: “Em thật sự không muốn sao?”

Trương Tiếu Du hít sâu một hơi, chậm chạp gật đầu: “Ừ…”

“Em có ý gì?” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ nheo lại nhìn cô.

“Em không có ý gì cả!” Trương Tiểu Du liếm môi Trần Phong Sinh tối sâm mặt lại, sương mù trong mắt như đã phủ thêm một tầng, như muốn xác nhận lại: “Em không muốn, thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK