Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 719

Chẳng qua mới vừa nhắm mắt lại không bao lâu, cái mũi đã bị anh thò tay qua bóp lấy. Lam Ngọc Anh cố gắng chống chọi vài giây, sau đó thì không hít thở nổi nữa.

“… Này!”

Lúc này cô hoàn toàn tức giận.

Ngực Hoàng Trường Minh hơi hơi phập phồng, tiếng cười trầm thấp lại chấn động truyền ra một lần nữa.

Rất ít khi có thể nhìn thấy gương mặt này của cô, như một con mèo nhỏ sau khi bị chọc giận, lông cả người đều dựng thẳng lên.

Không để ý cô đang giãy dụa, Hoàng Trường Minh ôm cô vào trong lòng, để cằm lên đầu của cô, lập tức nhếch môi giải thích: “Anh đi ra ngoài gặp mặt Lê Tuyết Trinh, là bởi vì cô ta nói qua điện thoại với anh là, cô ta có manh mối về tên tài xế gây tai nạn đụng vào Đậu Đậu rồi bỏ chạy đó.”

Lam Ngọc Anh nghe vậy, nhíu mày trước chuyện Lê Tuyết Trinh biết được Đậu Đậu xảy ra tai nạn xe cộ.

Bởi vì lúc ấy gần như đã phong tỏa mọi tin tức, rất ít người biết được. Nhưng mà rất nhanh cô lại nghĩ đến sau đó Hoàng Thanh Thảo từng mang Đậu Đậu đi đến nhà họ Hoàng, lúc ấy xuất viện đã rất lâu rồi, cũng nói cho Hoàng Kiến Phong chuyện này, lấy trình độ hài lòng của Hoàng Kiến Phong đối với người con dâu tương lai Lê Tuyết Trinh này, tự nhiên cũng sẽ biết.

“Có đầu mối rồi sao?” Cô vội hỏi.

“Phải” Hoàng Trường Minh gật đầu, nhíu mày tiếp tục nói: “Lê Tuyết Trinh cung cấp một tấm hình cho anh, là vị trí giấu chiếc xe gây tai nạn, trong một cái xưởng sửa chữa lắp ráp ô tô bỏ hoang ở vùng ngoại ô, trên đó còn có vết máu đã khô, rất rõ ràng cho thấy là cố ý vứt bỏ cùng ngày khi chuyện đó xảy ra!”

Lam Ngọc Anh vừa nghiêm túc mà lắng nghe, vừa gật đầu phụ họa theo.

Lòng bàn tay của Hoàng Trường Minh đặt lên bả vai của cô, lúc này mang bộ dạng phục tùng nhìn về phía cô, nhếch môi: “Anh và cô ta chỉ ngồi trong quán cà phê trước sau không đến mười phút đồng hồ, sau đó đi tìm người tra xét chuyện này, cho nên trễ như thế mới trở về”

Rất rõ ràng, anh là đang giải thích nguyên nhân tại sao bản thân lâu như thế mới trở về.

Lam Ngọc Anh rũ mắt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn anh, từ lúc anh giải thích tại sao lại đi ra ngoài gặp mặt Lê Tuyết Trinh, một chút không thoải mái trong lòng cô đã sớm tan thành mây khỏi.

“Ồ.” Cô nói quanh co mà đáp lại.

“Hình như mùi chua vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán thì phải!” Hoàng Trường Minh lại cười như không cười mà nói.

Lam Ngọc Anh biết anh đang cố ý trêu ghẹo mình, ngẩng đầu mang dáng vẻ đáng yêu mà trừng anh một cái, sau đó ngồi dậy từ trong lòng anh, chấm dứt đề tài mùi gì đó này: “Vậy tên tài xế gây tai nạn thì sao, tìm được rồi chưa?”

“Trước mắt còn chưa tìm ra. Biểu hiện trên mặt Hoàng

Trường Minh hơi thu lại.

“Xưởng sửa chữa lắp ráp ô tô đã vứt đi rất lâu rồi, camera đều bị hư hao, hơn nữa căn cứ vào trí nhớ của ông lão tuần tra thì, tên tài xế gây nạn cố ý lựa chọn vào buổi tối mà vứt bỏ xe, hơn nữa vẫn luôn lấy mũ bảo hiểm che mặt”

“Vậy làm sao bây giờ?” Biểu cảm của Lam Ngọc Anh cũng lập tức nặng nề.

“Không cần lo, chạy khỏi hòa thượng nhưng không chạy được khỏi miếu đâu, có trốn đẳng trời” Hoàng Trường Minh cười lạnh một tiếng, đôi mắt sâu thẳm đen tối hơi nheo lại, bên trong hiện lên một ánh sắc bén: “Nếu hiện tại đã tìm được chiếc xe gây tai nạn, như vậy thì không lo không tìm thấy tên tài xế kia! Tuy rằng xưởng sửa chữa lắp ráp ô tô không có camera, nhưng dọc con phố gần đó đều có, vùng đó cũng khá hẻo lánh, quá khứ cũng không có nhiều người, hơn nữa trên chiếc xe gắn máy còn lưu lại dấu vết của đối phương, chỉ cần cảnh sát truy tìm theo manh mối này tiếp, tiến hành sàng chọn và so sánh với những người khả nghi mấy ngày nay đã tìm ra được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK