Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 480

Cô tìm trong tủ ra một chiếc chăn rồi đắp cho Bánh bao nhỏ.

Sau đó, cô lấy cuốn tiểu thuyết dịch tiếng Đức mà cô luôn mang theo từ trong ngăn kéo ra, cô cũng nằm nghiêng trên giường. Nhưng vừa nằm xuống, Bánh bao nhỏ đã nhanh chóng lăn vào ngực cô tìm một tư thế thoải mái.

Lam Ngọc Anh vươn tay vỗ hai lần, trong tay người được mùi thơm sữa ngọt ngào, sau đó cô mở cuốn tiểu thuyết ra.

Nếu lúc này cúi đầu xuống, cô sẽ phát hiện đôi mắt của Bánh bao nhỏ trên tay cô đã mở ra một khe hở lên lên nhìn xem cô có phát hiện hay không, khi thấy cô không phát hiện thì cái miệng nhỏ nhắn mím lại, mặt đỏ lên. Chỉ là vừa giả vờ ngủ được bao lâu, cậu nhóc đã không chống đỡ nổi, dần dần ngủ thật.

Tiếng gõ cửa vang lên lúc mười một giờ. Lam Ngọc Anh đóng quyển tiểu thuyết lại, đến khi đi ra khỏi phòng ngủ, bước chân cô mới nhanh hơn.

Trương Tiên Du từ khi về đến giờ đã cảm thấy buồn chán trong phòng, trừ đến nhà vệ sinh cô ấy chẳng đi đâu, cô cảm thấy cô ấy không thể dứt bỏ được mối quan hệ với bác sĩ Trần Phong Sinh. Chỉ là chuyện tình cảm, người trong cuộc rõ ràng, người đứng xem chẳng làm gì được.

Lam Ngọc Anh nhìn qua mắt mèo trên cửa rồi mới nhà nhẹ mở cửa ra. Dưới ánh đèn cảm ứng ngoài hành lang, vẻ mặt cương nghị của Hoàng Trường Minh rơi vào trong mắt cô, bao gồm cả sự mệt mỏi mà anh chưa kịp che giấu. Hình như do anh phải lái xe nên anh không uống rượu

Lam Ngọc Anh giải thích: “Ừm, Đậu Đậu lại ngủ rồi.” Hoàng Trường Minh gật đầu, lúc này chắc cũng đã ngủ rồi.

Không giống như ở khách sạn, đây là đang ở nhà, anh không thể ngủ lại như lần trước nữa. Hơn nữa, cô cũng đã đề phòng mà chưa cởi quần áo cho Bánh bao nhỏ.

Vì không có dép nam nên Hoàng Trường Minh đi chân trần vào phòng ngủ. Một tay kéo con trai bể lên, đôi mắt tỉnh táo và sâu thẩm quét qua khuôn mặt cô, anh kéo môi nói: “Cô Ngọc

Anh, quấy rầy rồi.”

Lam Ngọc Anh lắc đầu tỏ ý không sao rồi đưa hai cha con ra ngoài.

Bản thân dáng người của Hoàng Trường Minh đã cao lớn, chỉ cần một cánh tay anh cũng có thể bế chắc chắn. Hơn nữa Bánh bao nhỏ trên tay càng ngày càng thu mình lại, dường như tạo thành một bức tranh rất ấm áp.

Thang máy phát ra tiếng “dinh”, hai bố con bước vào. Đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lam Ngọc Anh mới hoàn hồn.

Cô cần mỗi một chút rồi bước vào nhà, lấy cái chăn vừa rồi, chưa kịp thay giày đã đuổi theo.

Dường như là chân trước chân sau, lúc cô chạy ra khỏi khu chung cư, Hoàng Trường Minh cũng đang cúi người, cẩn thận đặt con trai trong vòng tay vào ghế sau. “Đợi một chút.

Lam Ngọc Anh đuổi theo.

Hoàng Trường Minh dừng lại, nhìn thân ảnh xinh đẹp đang thở dốc.

Lam Ngọc Anh tăng nhanh tốc độ, khi đến bên đường. cô đưa chăn trong tay qua: Tối nay nhiệt độ xuống thấp, Đậu Đậu ngủ rồi, tôi sợ nó sẽ bị cảm. Lần trước sốt khá nghiêm trọng, nếu lại cảm lạnh thì không tốt lắm, anh đáp cho nó đi.

Hoàng Trường Minh quét mắt qua lồng ngực hơi nhấp nhô của cô, đồng tử co rút lại.

Thấy anh không đưa tay ra nhận mà lại nhường chỗ, Lam Ngọc Anh đành phải bước tới, kh người xuống xe đạp chân trên tay cho Bánh bao nhỏ.

Dường như cậu bé đã ngủ rất say, còn không biết mình bi be di.

Trước khi Lam Ngọc Anh thu tay lại, có không khỏi số nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé

Khi đứng dậy lại không hiểu sao lại vấp ngã, cô ngả người về phía trước, thấy trán sắp đập vào cửa xe, cô đành cam chịu nhắm mắt lại, chỉ cầu xin đừng gây ra tiếng động làm Bánh bao nhỏ thức giấc. Thắt lưng đột nhiên căng chặt, là do một cánh tay cường tráng ôm lấy.

Lam Ngọc Anh kinh hoảng giãy hai cái, thay vì đánh trúng như mong đợi, cô ngã vào một lồng ngực mạnh mẽ, gần yết hầu anh trong gang tấc, cảm nhận được cả hơi thở đàn ông phả vào mũi cô. “Á…

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, hơi thở có chút không ổn: “Ừm, tôi đã đứng vững được, anh buông tay được rồi.”

Hoàng Trường Minh không nhúc nhích mà đóng cửa xe, chặn Bánh bao nhỏ đang ngủ say bên trong.

Lam Ngọc Anh cố gắng giãy giụa, nhưng vẫn không không thoát ra được, ngược lại càng cảm thấy chặt hơn.

Cô còn đang cau mày muốn lên tiếng trước, Hoàng Trường Minh đột nhiên tiến lên một bước, hai chân dài đè lên đầu gối của cô, thân thể cường tráng mạnh mẽ áp sát cô, toàn bộ lưng dính vào thân xe, tạo thành tư thế kabedon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK