Chương 53
Nói đến đây anh ta bỗng dừng lại, làn khói thuốc cũng tắt ngúm, thân hình cường tráng của anh ta tự nhiên đổ về phía cô.
Cơ thể Lam Ngọc Anh cũng đột nhiên căng thẳng và mất thăng bằng.
Cánh tay của Hoàng Trường Minh rõ ràng đã đặt trên lưng phải của cô, nhưng cô vẫn bất động trong tư thế đó.
Ở một khoảng cách gần như vậy, hơi thở của Hoàng Trường Minh dễ dàng phả vào cổ cô, trong đó có cả lời nói còn dang dở: “…..†ại sao em còn không chịu đi theo tôi? Lam Ngọc Anh, đây là lần thứ ba tôi đề nghị em rồi đấy!”
Nghe lời này, Lam Ngọc Anh đột nhiên sững sờ.
Quả thực đây đã là lần thứ ba anh ta nói với cô điều này, và rõ ràng bây giờ anh ta đang có ý nhắc nhở cô rằng sẽ không có chuyện “quá tam ba bận”.
“Chỉ cần em đồng ý, mọi thứ tôi đã hứa nhất định sẽ được thực hiện.” Hoàng Trường Minh vừa nói vừa giơ tay lên, dùng đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc buông thõng bên tai cô, “Em không biết là có bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn em muốn trèo lên giường của tôi đâu. Em nên biết trân trọng cơ hội này mới phải!”
Cuối cùng, những đầu ngón tay của anh ta cạo nhẹ vùng da trên mặt Lam Ngọc Anh.
Cô nhanh chóng thu mình lại.
Người thanh niên đang mặc một bộ đồ được làm thủ công với một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh bên trong. Cổ tay áo đều là mã não đỏ được lựa chọn cẩn thận. Khuôn mặt anh đầy nét cương nghị nhưng không lạnh lùng như mọi khi, kèm theo đó là một ánh mắt sâu dịu dàng.
Cho dù nhìn như thế nào, cũng phải công nhận rằng anh ta thực sự có khả năng làm cho phụ nữ điên đảo, Lam Ngọc Anh không hề nghi ngờ sự kiêu ngạo trong lời nói của anh ta.
Cô cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh để không bị mê hoặc: “Câu trả lời của tôi vẫn như cũ.”
“Em đang muốn tôi phải theo đuổi em à? Hay quy lụy trước em?”
Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Sao cơ?” Lam Ngọc Anh cũng cau mày khó hiểu.
Khóe môi Hoàng Trường Minh hơi cong lên thành hình một vòng cung giễu cọợt: “Tôi ghét những phụ nữ quá cẩn trọng. Mấy cô gái biết nghe lời vẫn đáng yêu hơn.”
Với câu nói này, dường như lòng tự tôn bấy lâu nay của cô đều đã bị anh ném xuống đất.
“Anh….!” Lam Ngọc Anh chỉ có thể nghiến răng giận dữ đối mặt với đôi mắt đen láy của anh ta, “Tôi với anh tâm tư bất tương thông, tôi cũng không muốn chơi đùa với anh!
Đừng nói là ba lần, cho dù là ba mươi lần, câu trả lời của tôi cũng sẽ không thay đổi! Ờ đúng đấy! Có rất nhiều người sẵn sàng xếp hàng để được lên giường với anh, nhưng không phải tôi! Nếu họ đông như Vậy, sao anh không đi tìm đại người nào đó đi mà cứ phải là tôi?”
Hoàng Trường Minh lặng ngắt nhìn cô trân trân, cả cơ thể như bị đông cứng.
Trong đáy mắt sâu thẳm dường như có một chút buồn bã chen lẫn tức giận.
Một lúc lâu sau, sức ép xuống cơ thể Lam Ngọc Anh đột nhiên biến mất, thân thể cường tráng của Hoàng Trường Minh trở lại vị trí lái xe, có tiếng bật lửa đốt lên, sau đó là mùi thuốc lá tràn ngập cả khoang Xe.
Im lặng một lát, Hoàng Trường Minh lại liếc xéo cô, trên mặt không giấu được ý tứ sâu xa, “Tương lai chúng ta còn dài, rồi đến một ngày em sẽ phải cầu xin tôi.”
“Yên tâm đi! Không có chuyện đó đâu!” Lam Ngọc Anh âm thâm nắm chặt tay và cao giọng nói.
Bầu không khí trong xe chợt chùng xuống.
Không một người đàn ông nào có thể chịu được sự nhục nhã khi bị phụ nữ từ chối nhiều lần, nhất là một người đàn ông như anh ta, người có đầy đủ ưu thế về mọi mặt.
Hoàng Trường Minh dùng sức hút hết điếu thuốc, như thể cơn giận dữ đang trào dâng trong đáy mắt.
Nhưng khi đôi môi mỏng vừa nhếch lên, anh vẫn kiên định nói: “Lam Ngọc Anh, tuyệt đối đừng nói như vậy.”
“Từ nay em sẽ phải cầu xin tôi, nhất định là như thế, tin tôi đi.”
Thấy thái độ chắc nịch này của anh ta, Lam Ngọc Anh thoáng rùng mình.