Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1360

Chiếc Cayenne màu đen như hòa vào trong màn đêm, lặng lẽ dừng lại ở dưới lầu của căn hộ.

Cửa thang máy “ting” một tiếng từ từ mở ra, thẳng cho đến khi mở ra cửa chống trộm bước vào nhà, Trương Tiếu Du giống như một đứa trẻ mím lấy môi Nhìn bóng lưng đã thay dép lê đi ở trước mặt, cô ấy nhịn không được cất tiếng: “Cầm thú, vì sao anh lại nói với cô ấy rắng chúng ta đã kết hôn rồi?”

Sau khi Tống Giai Lệ nghe xong lời anh ấy nói, cái gì cũng không nói, vẫn giữ được nụ cười, nhưng nụ cười đó so với khóc còn khó coi hơn.

Bước chân của Trần Phong Sinh không dừng lại, chỉ quay đầu lười biếng hỏi ảng lẽ chúng ta chưa kết hôn sao?”

Trương Tiểu Du cần môi.

Không thể không thừa nhận rằng ý thức đang treo lơ lửng cả tối nay của cô ấy đã dần dần quay về, trong lòng cũng từng chứt một tươi tắn hơn.

Đi theo sau anh ấy vào phòng ngủ, một chân mới vừa bước vào, đã bị Trần Phong Sinh đột nhiên xoay người vác lên trên vai. Sau đó liền bị ném lên trên giường lớn cách đó ba bốn bước chân lại.

‘Vừa đúng lúc để Trần Phong Sinh lợi dụng thời cơ, thân thể cường tráng phủ lên trên người cô ấy.

Trương Tiểu Du vươn tay ra đẩy: “Anh làm gì vậy!”

Trần Phong Sinh nhướng mày, bất lấy lòng bàn tay của cô ấy đưa về phía đôi môi mỏng hôn lên đó. Thấy cô ấy ngượng ngùng thu tay lại, liền thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô ấy “Chờ đã, em còn chưa tắm!” Bị ép vùi mặt vào gối, Trương Tiểu Du thở hốn hển nói Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh rơi sau đó thanh âm khàn khàn nói: “Làm xong em tầm uyên ương!”

Giọng nói của Trương Tiểu Du run lên: ‘A, anh đừng…

trên mí mắt đỏ bừng của cô ấy, cùng nhau tắm, anh thích cùng “Muốn sinh con sao có thể không cố gắng!” Trần Phong Sinh cười xấu xa, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên đuôi lông mày nơi khóe mắt của cô ấy, trong đôi mất đào hoa toát ra vẻ chắc chắn phải đạt được, sáng rực: “Bà Trần, chính miệng em đã đáp ứng! Bây giờ muốn hối hận cũng đã quá muộn rồi! ° Bên ngoài cửa số sắc đêm làm say người, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của cặp nam nữ: Một lần nữa quay trở lại thành phố, mỗi ngày từ sáng đến tối đều là bộn bề công việc, thời gian trôi qua thật nhanh, ngoảnh một cái đã đến thứ bảy. Trương Tiểu Du mua không ít trái cây, gọi xe đi đến viện điều dưỡng.

Trong thời gian ba năm rưỡi này, thân thể của bà cụ hồi phục rất tốt. Cứ mỗi cuối tuần, chỉ cần có thời gian là cô ấy sẽ đến thăm bà.

Người bảo mẫu được thuê tới rất quen thuộc với cô ấy, vừa thấy cô ấy đi vào, đã nhận lấy trái cây cười nói: “Cô Trần, bà cụ đang ở phòng ngủ trên lầu!”

“Vâng!” Trương Tiểu Du tươi cười đáp lại.

Sau khi treo áo khoác lên, cô ấy bước lên cầu thang đi lên. Cửa phòng ngủ không đóng mà để mỏ, ánh nâng từ cửa số phòng ngủ rọi ra ngoài hành lang, tạo thành một vòng sáng lớn.

Còn chưa đi tới cửa, Trương Tiểu Du đã nghe thấy tiếng cười ôn hòa của bà cụ.

Cô ấy bất giác cong lên khóe miệng, lúc giơ tay lên gõ cửa, cô ấy lại thấy bên trong không chỉ có mình bà cụ mà còn có một bóng dáng mảnh mai đang ngồi bên cạnh. Mái tóc dài xõa tung sau đầu, đôi mắt chứa đầy ý cười đang cùng bà cụ xem album ảnh Cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như trước đây cô ấy từng dời ghế dài đến ngồi bên chân bà cụ cùng nhau xem những bức ảnh thời thơ ấu của Trần Phong Sinh.

Trương Tiểu Du đứng ở cửa, ngón tay cong lên dừng ở giữa không trung, trong nhất thời không biết nên lui xuống hay tiến vào.

“Cô Trương!” Tống Giai Lệ vô tình nhìn lên thấy cô ấy, liền bật cười Bà cụ nghe thấy vậy liền nhanh chóng từ trong album ảnh ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy cô ấy, ý cười trên khuôn mặt đây nếp nhãn càng sâu hơn: “Cá nhỏ, con tới tồi!”

Trương Tiểu Du gật đầu, lúc này mới nở nụ cười bước vào: “Bà ngoại, con đến thấm bà, sức khỏe bà gần đây thế nào?”

“Tốt, tốt lám!” Bà cụ cười ha ha, ung dung bình tĩnh khép lại album ảnh ở trong tay đặt ra phía sau, giả bộ tức giận oán trách: “Chỉ là con lâu rồi không tới đây, bà nhớ con lảm đói “Con đây không phải là đến rồi sao!” Trương Tiếu Du vội vàng dỗ dành nói.

Bà cụ là cố ý trêu chọc cô ấy, rất nhanh liền không nhịn được nở nụ cười “Ha ha, bà ngoại nhìn thấy con liền vui vẻ! Đúng rồi, Cá Nhỏ, còn chưa giới thiệu với con, đây là…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK