Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 517

Thấy anh giả vờ như không nghe thấy, Lam Ngọc Anh lại nghiêng đầu né tránh. Không ngờ động tác của cô lại khiến ngón tay anh đặt bên má cô, hơi thở nóng bỏng còn gần sát hơn cả vừa rồi.

“Tôi lại muốn hôn cô nữa rồi, làm sao bây giờ?

“Anh đừng xằng bậy… Ưm!”

Giọng nói của Lam Ngọc Anh hoàn toàn bị Hoàng

Trường Minh nuốt chửng. Cô cho rằng anh chỉ cố ý đùa giỡn cô mà thôi, không ngờ anh lại dám hành động một cách càn rỡ như thế. Cách một cách cửa, tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm còn rõ ràng đến thế, lỡ như bị cậu bé và thím Lý gặp phải thì cô sẽ đâm đầu vào tường mất

Hoàng Trường Minh vốn chỉ định nếm thử một chút, nhưng rồi lại không thể khống chế bản thân. Dường như có thứ gì đó trong người mình bị đánh thức, hương vị của cô luôn khiến anh lưu luyến không thôi. Đến khi tách ra, đôi môi anh vẫn kề sát bên môi cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi không chỉ muốn hôn cô mà còn muốn sờ cô, muốn.

Câu cuối cùng anh không nói rõ, nhưng không hề che dấu khát vọng trong ánh mắt.

Đầu óc Lam Ngọc Anh như nổ tung, đôi môi bị hôn sưng lên, ánh mắt bối rối.

“ Hoàng Trường Minh!”

Khi bàn tay của anh vuốt ve dưới vạt áo của mình, cô cắn môi khẽ kêu. Cổ đã cứng đờ, cô không thể trốn tránh được nữa, nhưng bàn tay thô ráp của anh vẫn đặt lên eo cô không hề cố kỵ: “Nếu anh còn làm thế thì tôi sẽ kêu lên day.”

Vẻ mặt Hoàng Trường Minh không hề thay đổi, thậm chỉ còn có vẻ ngả ngớn: “Kêu đi. Vừa rồi cô còn nói Đậu Đậu và thím Lý đang ở trong kia mà “Hoàng Trường Minh, xin anh hãy tự trọng một chút!” Lam Ngọc Anh vươn tay đẩy anh ra, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Hơi ấm trong lòng bàn tay khiến trái tim cô như thắt lại. Cô nhắm mắt mấy giây, đến khi mở ra, cô cố ép mình đối diện với đôi mắt của anh: “Được rồi, tôi thừa nhận là mình đang trốn tránh anh. Bởi vì tôi không muốn dính líu tới anh. Tôi hy vọng anh đừng quên rằng anh có vợ chưa cưới, không lâu sau sẽ kết hôn.

Cô còn chưa quên những lời mà hôm đó Lê Tuyết Trinh đã nói, đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Nghe vậy, Hoàng Trường Minh chỉ im lặng nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, còn mang theo thăm dò rõ ràng. Hoàng Trường Minh bỗng nhếch môi: “Cô ghen hả?”

“… Không phải.” Lam Ngọc Anh bối rối lắc đầu.

Nhưng Hoàng Trường Minh vẫn không từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm cô như muốn xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không phải sao?”

Lam Ngọc Anh mím môi, không hiểu ý của anh là gì.

Nhận thấy bàn tay trên eo lại bắt đầu làm càn, cô không khỏi hoảng hốt, ra sức đẩy anh ra. Hai người cứ thế lặng lẽ tiến hành một cuộc rượt đuổi mà không ai đạt được mục đích, nhưng hơi thở hai bên đều rối bời.

“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói non nớt của trẻ con bằng vang lên.

Có vẻ như thím Lý còn đang dọn dẹp nhà tắm, cậu bé chỉ khoác một chiếc khăn tắm chạy ra, đang đứng đó nhìn họ.

Hoàng Trường Minh nhanh chóng rút tay ra, Lam Ngọc Anh cũng thu tay lại, xấu hổ xê dịch sang bên cạnh mấy bước, không biết nên nhìn vào đâu bây giờ.

Cậu bé vui vẻ chạy lại, lắc lắc tay cô hỏi: “Ngọc Anh, có phải ba cháu lại bắt nạt cô không?”

“Không phải..” Lam Ngọc Anh càng xấu hổ hơn.

“Nếu ba cháu bắt nạt cô thì cô cứ nói với cháu, cháu sẽ giúp cô. Nói tới đây, cậu bé khựng lại, nhìn ba mình bằng ánh mắt áp lực, dường như nhận thấy thể lực và chiều cao của hai người cách nhau quá xa nên cậu bé suy nghĩ thật lâu mới nói tiếp: “Giúp cô đập hết đồ đạc trong phòng ba cháu!”

Bé am hiểu nhất là trò này đấy!

Thấy ánh mắt quan tâm của cậu bé, Lam Ngọc Anh không biết nên làm gì bây giờ. May là lúc này thím Lý vừa đi ra: “Cô Lam, tôi đã dọn dẹp xong rồi, nước vẫn còn ẩm, cô có vào tắm được rồi đấy.

“Vâng, cảm ơn thím.” Lam Ngọc Anh vội gật đầu, sau đó nhanh chân vào nhà tắm. Lúc cô đang định đóng cửa thì giọng nói trầm thấp cũng vang lên: “Nhớ khóa cửa thật kỹ lúc tắm rửa.

Mặt Lam Ngọc Anh nóng ran.

Cậu bé nhìn về phía cửa phòng tắm bị đóng lại, hình như thật sự có tiếng khóa cửa, không khỏi khó hiểu nhìn cha mình: “Tại sao lại khóa cửa? Bé sẽ không nhìn lén đầu.

“Ừ.” Hoàng Trường Minh nhếch môi cười. Anh sợ mình không nhịn được.

Lam Ngọc Anh dây dưa trong phòng tắm hơn hai mươi phút rồi mới đi ra. Thím Lý rất chu đáo, đã chuẩn bị đồ ngủ sẵn cho cô. Tuy nhiên đó là đồ ngủ của nam, tay áo và ống quần đều phải xắn lên rất nhiều lần, hơn nữa mặc dù đã được giặt sạch, nhưng vẫn còn hơi thở của đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK