Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726

“.” Lam Ngọc Anh đỏ mặt. Cô làm gì có ý này chứ…

Không ngờ đến, anh sẽ bất thình lình làm ra hành động như thế này, hơn nữa, lại còn là ở ngay trước mặt Lê Tuyết Trinh.

Tuy rằng cô không có ngẩng đầu nhìn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt gần như là như thiêu như đốt của Lê Tuyết Trinh đang nhìn chằm chằm, chỉ đành phải nuốt lời nói trong miệng trở vào, cô nắm chặt chiếc chìa khóa xe, rồi mang theo khuôn mặt đỏ tới tận mang tai quay người chạy đi. Đôi mắt của Hoàng Trường Minh luôn dõi theo người cô đang chạy ra khỏi cửa đồn cảnh sát.

Lê Tuyết Trinh đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, móng tay được để dài đều sắp bị cô ta siết chặt làm cho bị gãy, hai người thân mật với nhau cứ như là đang ở chốn không người, hoàn toàn không quan tâm, không suy nghĩ đến cảm nhận của bản thân cô ta, trong lồng ngực của cô ta bây giờ giống như là có một ngọn lửa ghen ghét căm hận đang cháy bùng lên.

Đợi đến khi Hoàng Trường Minh chậm rãi thu mắt về cho dù trong lòng đang vô cùng phẫn nộ, tức tối nhưng trên mặt Lê Tuyết Trinh vẫn cười tươi roi rói.

Cô ta tiến lên phía trước hai bước, như thế này thì có thể đứng gần anh hơn một chút.

Thân hình cao lớn, rắn chắc, cường tráng đang đứng ở trước mặt cô ta, chắn lại không ít ánh sáng mặt trời, trong bốn năm anh chưa khôi phục trí nhớ, cô ta đều có thể danh chính ngôn thuận mà đứng sánh vai cùng với anh, nhưng bây giờ, ngay cả là việc muốn gặp anh, nói hai câu với anh mà cũng phải dốc hết tâm tự, hao tâm tổn trí mới có thể đạt được. Như thế này cứ giống như là hạnh phúc được trộm đến, thoáng một cái là phải trả lại!

Trong lòng Lê Tuyết Trinh đang suy nghĩ ngổn ngang, rối bời, hai tay giấu ở sau lưng càng lúc càng siết chặt hơn.

Sau khi qua loa sửa sang lại cảm xúc, cô ta đầu tiên là nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi với vẻ hơi ngập ngừng, do dự, nét mặt cũng rất đông cứng, nặng nề.

“Trường Minh, thật sự là Lam Ngọc Thiên làm sao? Chứng cứ đều đã được xác thực rồi sao? Lúc em ở chỗ cảnh sát hiểu được tình huống đại khái thì quả thật là kinh ngạc, hoảng sợ đến ngây ngẩn cả người, thật sự là quá khiến cho người ta khó có thể tin nổi rồi, cô ta vậy mà lại sẽ làm ra chuyện như vậy!”

“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng” Hoàng

Trường Minh nói một cách sâu xa.

Lê Tuyết Trinh nghe vậy thì trong lòng sửng sốt, hoảng sợ.

Không biết có phải là do trong lòng có quỷ hay không mà cô ta lại cảm thấy câu nói này của anh không chỉ là nói một mình Lam Ngọc Thiên.

“Đúng vậy!” Lê Tuyết Trinh gật đầu phụ họa theo, trên mặt vẫn là biểu cảm không thể tin được.

“Trước đây em luôn cảm thấy cô gái này chỉ là hơi được nuông chiều từ bé, lòng dạ vẫn còn rất đơn thuần, không ngờ được rằng trong lòng lại đen tối, u ám như vậy! Đoán chừng điều này cũng có liên quan đến việc nhà họ Lam phá sản, tâm tình luôn sẽ có một chút thay đổi, nhưng mà làm ra chuyện như thế này cũng vẫn là quá mức đáng sợ rồi! Trường Minh, anh nói rất đúng, biết người biết mặt nhưng không biết lòng!”

Hoàng Trường Minh đưa mắt nhìn cô ta, cân nhắc, do dự một chút rồi nói: “Lê Tuyết Trinh, cảm ơn cô về chuyện lần này.

“Nếu như không có anh cung cấp manh mối về nơi cất giấu chiếc xe gây ra chuyện thì cũng sẽ không thể điều tra rõ ràng trong thời gian nhanh như vậy được!”

Không có hờ hững, lạnh nhạt giống như trước, dù sao thì Lê Tuyết Trinh đích xác là đã giúp đỡ bản thân trong chuyện này, nên trong giọng nói của Hoàng Trường Minh khó tránh khỏi có nhiều thêm một chút cảm kích.

Bời vì, lúc đó sự việc xảy đột ngột, người gây chuyện lại bỏ trốn, hơn nữa, biển số xe bị che lại, mặt của người đó cũng bị mũ bảo hiểm che kín, muốn bắt được đối phương là một việc rất khó khăn, gần như là mò kim đáy biển, nhưng khi biết được chỗ giấu của chiếc xe gây ra chuyện thì mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK