Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 223

 

Là ai nói phụ nữ yếu đuối sẽ khiến cho đàn ông muốn bảo vệ? Không nhất định là như vậy, rõ ràng là đàn ông yếu ớt cũng sẽ khiến cho phụ nữ muốn chăm sóc……

 

Lam Ngọc Anhthua trận ở trong ánh mắt anh, cầm miếng bông trong tay, “Vậy…… Bây giờ phải lau như thế nào?”

 

“Cởi quần áo tôi trước.

 

Hoàng Trường Minhnằm ở kia, duỗi tay khoa tay múa chân ở trên người.

 

Cởi quần áo?

 

Cũng đúng, cách dùng rượu lau người để hạ sốt, quần áo thực sự rất vướng.………

 

Lam Ngọc Anhđành phải nhỏ giọng trả lời, “Ồ……..

 

Cô bắt đầu ngừng thở, máy móc đi lên phía trước hai bước, lại máy móc kh người xuống.

 

Đưa tay về phía anh, đầu tiên là thảo cà vạt của anh, sau đó là cúc áo áo sơmi, tháo từng cúc một, tiện thể cũng nhìn không sót dáng người đẹp để của anh.

 

Hoàng Trường Minhgiống như một đứa trẻ, phối hợp với cô giơ cao hai cánh tay lên, áo sơmi và áo vest, đều được cởi ra.

 

Lồng ngực tráng kiện căng đầy được ánh đèn miêu tả một cách trực tiếp nhất, vòng eo dường như sâu hơn trước kia một chút, rõ ràng chỉ là yếu ớt năm như vậy, lại vẫn có sự gợi cản trí mạng, nội tiết tố nam phát huy tới cực hạn.

 

Lam Ngọc Anhlén lút nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh.

 

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

 

Mắt nhìn thẳng đặt áo vest và áo sơmi lên trên ghế bên cạnh, sau đó xoay người, tay chân có chút cứng đờ, không biết tiếp theo nên làm cái gì.

 

Hoàng Trường Minhkhông đợi cô lên tiếng, đã chỉ xuống dưới eo.

 

“Còn quần nữa.”

 

Tầm mắt Lam Ngọc Anh di chNgọc Anh xuống theo anh, trên mặt cô đã bắt đầu nóng bừng.

 

Nhưng mà nếu đã bắt đầu rồi, cô cũng không có cách nào để kết thúc, đành phải căng da đầu tháo dây lưng trên eo anh, âm thanh kim loại mở vô cùng vang vọng ở trong phòng, tiếp theo là âm thanh của khoá kéo quần…….

 

“Quần bên trong, không cần cởi.”

 

Âm thanh trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh, bỗng dựng vang lên.

 

Lam Ngọc Anh đang nín thở thì bị hoảng sợ, cắn rằng nói, “……… Tôi biết rồi!”

 

Ai muốn cởi quần trong của anh chứ!

 

Cuối cùng cũng ném quần tây và áo vest áo sơmi sang một bên, Lam Ngọc Anh khó khăn thở dốc.

 

Tới khi cô giương mắt nhìn anh lần nữa, toàn thân bị lột trần chỉ còn lại có một cái quần góc bẹt, bao bọc cặp mông săn chắc.

 

Gương mặt Lam Ngọc Anh đỏ bừng giống như thứ gì đó.

 

Ông trời ơi!

 

Đời này, cô chưa bao giờ trải qua loại chuyện cởi quần áo cho đàn ông thế này.…….

 

Lam Ngọc Anh không ngừng hít sâu, xây dựng tâm lý cho mình, làm như vậy là vì hạ sốt cho anh, giống lời dì trong siêu thị nói, cháu ngoại bị bệnh thường xuyên dùng cách như vậy.

 

Ừm đúng, coi anh là cháu ngoại là ổn!

 

Chẳng qua, cháu ngoại nhà ai mà có dáng người tốt như vậy chứ, cho dù là nằm thắng, đường cong cơ bắp cũng theo trật tự rõ ràng, mỗi một cơ bắp đều giống sắt thép.

 

Cảm giác nếu dùng tay đập lên phía trên, thì sẽ phát ra “Coong” một tiếng.

 

Mở bình rượu trắng ra, dùng miếng bông chấm rượu, trong không khí lập tức toả đầy mùi hương rượu.

 

Đôi mắt thâm trầm sâu thẳm của Hoàng Trường Minhnhìn chằm chằm vào cô, nhếch môi dặn dò, “Chỗ nào cũng xoa, nếu không sẽ không có tác dụng.

 

“Biết rồi!” Lam Ngọc Anh nói thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK