Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62

 

Sau khi nói cảm ơn, Lam Ngọc Anh nhanh chóng tháo dây an toàn.

 

Trước khi xuống xe cô còn quan sát kỹ xung quanh, lén lút như sợ bị ai phát hiện.

 

Hoàng Trường Minh nhướng mày, vẻ không vui thoáng qua vừa rồi dường như càng thêm trầm trọng.

 

Điều đầu tiên Lam Ngọc Anh làm khi đến công ty là gọi điện cho bệnh viện.

 

Mặc dù đã nghe được lời đảm bảo từ miệng Hoàng Trường Minh, nhưng cô vẫn muốn tự mình kiểm chứng.

 

Cuộc gọi được nối máy tới phòng trực. Cô y tá nhỏ mà cô quen biết nhấc máy. Như thường lệ, cô ấy nói rằng cô vừa kiểm tra phòng của bà. Hoàn toàn bình thường, không có chuyện gì xảy ra.

 

Lam Ngọc Anh thở phào. Chỉ cô mới biết cô vừa trải qua 12 giờ vô cùng lo lắng và tuyệt vọng.

 

Sau giờ làm việc, Lam Ngọc Anh bắt xe buýt đến bệnh viện gặp bà ngoại và tìm gặp vị bác sĩ đang chăm sóc bà để nói về việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật thứ hai.

 

Trước khi vào bệnh viện, cô đến trước cây ATM để kiểm tra số dư trong tài khoản. Hoàng Trường Minh xứng danh là một doanh nhân, làm ăn nhanh nhẹn, hiệu quả, tiền nào của nấy.

 

Đặt hòn đá trong lòng xuống, Lam Ngọc Anh nhìn bà ngoại đang an yên ngủ trên giường bệnh, lúc này cô mới cảm thấy mọi việc mình làm đều xứng đáng.

 

Bà ngoại thức dậy cùng cô ăn tối, sau đó cô lại vội vã đến quán rượu bằng xe buýt như thường lệ.

 

Bất kể ngày nào trong tuần, ban đêm cũng là khi hoạt động kinh doanh ở quán nhậu luôn sôi động.

 

Lam Ngọc Anh nghe thấy đồng nghiệp gọi tới giao rượu. Cô bưng khay lên mở hộp. Trong đám đông, dù có bao nhiêu người đi nữa, Hoàng Trường Minh vẫn như vậy, luôn luôn nổi bật và bắt mắt, thoạt nhìn liền có thể nhận ra ngay.

 

Vẻ như anh ta luôn chững chạc, điềm đạm, lạnh lùng như vậy. Luôn mặc những bộ vest chỉn chu và chỉnh tê. Cả trợ lý Phan Duy cũng ở đó.

 

“Thưa ngài, rượu đến rồi!”

 

Hoàng Trường Minh thản nhiên giơ tay lên.

 

Lam Ngọc Anh liếc anh ta một cái.

 

Nhìn nhau trong chốc lát, ánh mắt anh ta không có mấy thay đổi, sau đó nhàn nhạt rời đi nơi khác.

 

Vẻ mặt Lam Ngọc Anh cũng không chút đổi khác, như thể người đàn ông đêm qua vừa phi nước đại trên người cô không phải là anh.

 

Dù vậy cô không khỏi cong môi. Có điều gì đó đang lẩn quẩn trong lòng.

 

Sau khi rót rượu xong, một vị khách bước tới cầm lấy ly rượu, không biết là vô tình hay cố ý đưa bàn tay múp míp mỡ của hắn định bao lấy bàn tay của cô, may mà Lam Ngọc Anh nhanh chóng rút ra kịp thời.

 

Ra khỏi phòng, cô cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân.

 

Ban đầu Lam Ngọc Anh không quan tâm, nhưng khi cô nhận ra bước chân càng ngày càng tiến lại gần hơn, cô bất giác quay đầu theo phản xạ.

 

Chóp mũi đập vào ngực người đàn ông, cô loạng choạng lùi lại, một cánh tay mạnh mẽ chụp vào eo cô đúng lúc không khiến cô ngã xuống.

 

“Sao cô còn chạy tới đây làm việc?

 

Tôi đưa thẻ cho cô còn chưa đủ sao?”

 

“Đủ rồi!” Lam Ngọc Anh vội vàng nói.

 

Lam Ngọc Anh đưa tay chạm vào chiếc mũi bị đau và giải thích: “Tôi chỉ định làm ở đây đến cuối tháng.”

 

Hoàng Trường Minh nghe xong, đôi môi mỏng hồng hào khẽ giật giật, trong giọng nói trầm ổn lộ ra vẻ độc đoán lạnh lùng: “Người phụ nữ của tôi sao có thể tùy tiện đến nơi này để kẻ khác tùy tiện được!”

 

Lam Ngọc Anh chớp mắt, có chút sững sờ.

 

“Tôi giúp cô nghỉ việc, hay tự cô xin nghỉ?”

 

“Để tự tôi……’ Lam Ngọc Anh cắn môi nói.

 

Đồng nghiệp đi ngang qua đã chỉ trỏ rồi, nếu cô còn không đi thì chẳng phải ai ai cũng đều biết.

 

Lam Ngọc Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói với anh: “Hiện tại không tốt lắm, tôi sẽ nói chuyện với quản lý khi kết thúc ngày hôm nay.”

 

“Được.” Hoàng Trường Minh rất hài lòng, lấy lòng bàn tay xoa đầu cô: “Tạm biệt.”

 

Nó giống như khi bạn lấy tay xoa đầu một con chó cưng.

 

Lam Ngọc Anh không quay đầu lại, câu nói vừa rồi của anh vẫn còn vang trong đầu chưa dứt…

 

Người phụ nữ của tôi…

 

12 giờ 30 phút đêm, Lam Ngọc Anh bước ra khỏi quán rượu.

 

Theo yêu cầu của Hoàng Trường Minh, cô gặp quản lý xin nghỉ việc trước khi rời đi. Vốn tưởng sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ rằng quản lý đồng ý ngay, lương bổng hay thù lao cũng không cố ý trừ của cô.

 

Chỉ là có một vài nữ đồng nghiệp chua ngoa nói rằng cô đã trèo cành cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK