“Đang đùa hay sao? Đao thế bén nhọn như vậy, hắn… hắn lại dùng tay kẹp lấy mà vẫn còn an nhiên vô sự?”
“Rốt cuộc tên thiếu niên này là ai, sao lại lợi hại như vậy? Ngay cả võ giả Hóa Hải Cảnh tầng chín cũng không dám dùng tay kẹp lấy Đại Hoàn Đao của Kim Phụng đâu?”
“Quá… quá mạnh rồi! Căn bản không phải là cùng một đẳng cấp! Hoàn toàn là nghiền ép! Hóa Hải cảnh tầng một nghiền ép Hóa Hải cảnh tầng bốn… thế mà lại có thế xảy ra chuyện như thế này được?”
Kiếm ý trên người Diệp Viễn, mạnh hơn nhiều so với đao ý của Kim Phụng, đao ý của Kim Phụng căn bản không thể đả thương Diệp Viễn.
Việc mà người khác không dám làm, Diệp Viễn lại làm mà không gặp chút trở ngại nào.
“Ngươi, ngươi, ngươi sao có thể lại không bị ảnh hưởng bởi công kích của m Ba Công được?” Kim Phụng kinh ngạc đến độ bắt đầu nói lắp.
“Cái đồ bó đi kia của ngươi muốn đá thương ta, có luyện thêm một năm nữa cũng chưa đủ!”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói, kiếm ý trên người lại bắn ra.
“Ầm” một tiếng, đánh bay Kim Phụng ra ngoài.
Vừa rồi đích thực Diệp Viễn cũng chịu ảnh hưởng của m Ba Công, m Ba Công này không những ảnh hưởng đến thính giác của võ giả mà còn ảnh hưởng đến thần hồn của võ giả, khiến cho người ta khó mà phòng bị được.
Nhưng đạo công kích kia vừa truyền vào trong đầu của Diệp Viễn, hắc châu vô danh lơ lửng trong não của Diệp Viễn nhẹ nhàng rung một cái, đánh tan công kích, Diệp Viễn ngay cả chủ động phòng bị cũng không kịp.
m Ba Công này lợi hại nhất chính là công kích thân hồn, công kích thần hồn vừa bị phá, chỉ cần dùng nguyên lực phong bế lại thính giác là m Ba Công sẽ mất tác dụng.
Kim Phụng bị kiếm ý phát ra từ trên người Diệp Viễn tấn công một đòn, lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn, nháy mắt đã bị nội thương cực nặng.
“Tiểu tử này, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, làm sao có thể mạnh như thế được? Cho đến bây giờ hắn còn chưa thực sự phát ra một đòn công kích nào!” Trong lòng Kim Phụng chấn động không hiểu được.
Hắn có thể cảm nhận được, căn bản là Diệp Viễn muốn chơi đùa với hắn, nếu không một đòn vừa rồi kia là đã có thể khiến hắn ngỏm củ tỏi luôn rồi!
Nói đùa, chỉ dùng kiếm ý cường đại phát ra từ trên người, đã có thể vượt cấp đả thương võ giả Hóa Hải tầng bảy, nếu hắn mà sử dụng võ kỹ, thì phải mạnh đến cỡ nào?
Nghĩ đến đây, Kim Phụng không khỏi khẽ run rấy.
Sao trong Hân Dương Thành lại đột nhiên có thể xuất hiện một kẻ cường đại như vậy?
Thấy Diệp Viễn đi về phía mình, Kim Phụng bò dậy nhanh chóng bay về phía phủ thành chủ.
Diệp Viễn cười khẽ, lại đi theo.
Tốc độ của Diệp Viễn nhanh hơn nhiều so với Kim Phụng, rất nhanh đã đuổi kịp được hắn.
Kiếm khí tung hoành, Kim Phụng lại bị Diệp Viễn đánh bay đi.
Cứ như vậy, Diệp Viễn một đường đuổi theo Kim Phụng tới phủ thành chủ.
“Đới đại nhân, cứu mạng! Đới đại nhân…” Tiếng gào to của Kim Phụng vang vọng khắp phủ thành chủ.
Thân thể của Kim Phụng trực tiếp đánh vỡ cửa lớn của phủ thành chủ, bay vào trong.
Diệp Viễn thản nhiên đi vào phủ thành chủ, nhìn Kim Bằng máu me khẳp người nằm trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Hai cha con các ngươi làm xằng làm bậy ở Hân Dương Thành, nhận bổng lộc của u Vân Tông, vậy mà lại cam tâm trở thành nanh vuốt của Tử Thần Tông, chết cũng không hết tội!”
Trong lòng Kim Phụng kinh hãi, không thể tin được nhìn Diệp Viễn nói: “Ngươi, ngươi, ngươi là…, làm sao có thể? Các ngươi tới Hân Dương Thành, tại sao ta lại không nhận được một chút tin tức nào?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu để ngươi nhận được tin tức rồi, ta làm sao lại đến được Hân Dương Thành? Được rồi, cảm ơn ngươi đã dẫn đường, bây giờ… ngươi có thể đi chết rồi.”
“A! Đừng!” Kim Phụng tuyệt vọng hét lớn.
Diệp Viễn cũng không thèm để ý đến hắn, lấy tay làm kiếm, một đạo kiếm khí mau chóng đuổi theo Kim Phụng.
Đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa hai người.
Chỉ thấy người này khẽ vung tay áo lên, đạo kiếm khí kia đã bị đánh tan!