Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà nếu đã đoán được có người tới giết mình, tại sao hắn lại không mang theo tùy tùng? Chẳng lẽ đó hai gã tùy tùng vẫn luôn đi theo đám bọn hắn, ngay cả mình cũng không phát hiện ra?

Nhưng điều này sao có thế chứ?

Hai tên tùy tùng đó thực lực tối đa cũng không kém mình là mấy. Nếu như bọn họ luôn luôn đi theo ba người này, thì bản thân mình không thể nào không phát hiện ra được!

Là một sát thủ cấp Thanh Đồng, Cừu Ảnh có vài phần tự tin với các kĩ năng như theo dõi, mai phục của bản thân. Nếu như những người Linh Dịch cảnh theo dồi hắn, hẳn không phát hiện ra thì có thể hiểu được. Nhưng hai tên tùy tùng kia chỉ là Nguyên Khí Cảnh, hắn không thể nào lại không phát hiện ra được.

Cho dù thế nào, chỉ cần bọn chúng bước vào khu vực công kích của hắn thì hắn sẽ trực tiếp đưa Diệp Viền đi gặp Diêm Vương.

‘Thiếu gia sao thế?” Lục Nhi không biết tại sao Diệp Viễn đột nhiên lại nói ra một câu như thế, không khỏi nghi ngờ nói.

Đúng là tính cảnh giác của Đường Vũ tương đối cao, câu nói của Diệp Viễn vừa nói ra cả người hắn liền trong trạng thái đề phòng.

“Ha ha, cũng chỉ là một con sâu dân mọt nước thôi, chả làm được việc gì đâu” Diệp Viên không hề để ý nói.

Lục Nhi nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Diệp Viễn thì càng không coi đó là chuyện to tát gì, nói: “Nhưng mà thiếu gia, kẻ xấu đó đang trốn chò nào?”

“Ầy, chính là ở phía sau tảng đá lớn đó, ta đoán rằng hẳn đang đợi chúng ta đi qua sau đó sẽ tập kích bất ngờ.” Diệp Viền chép miệng cười nói.

Lời nói của Diệp Viễn khiến cho Cừu Ảnh vừa mới yên tâm một chút liền căng thẳng trở lại, lúc này không phải hán đang ở sau một tảng đá sao?

Có điều nơi này là Loạn Thạch Cương, đâu đâu cũng có tảng đá lớn, tên kia làm sao có khả năng biết mình đang nấp sau tảng đá nào chứ?

Chắc đang lừa ta đi ra ngoài?

Nhưng Cừu Ánh ta là sát thủ chuyên nghiệp, sao có thể bị cách khích tướng của loại yếu kém như ngươi kích thích chứ?

“Haỉzz, tảm trạng của ta bắt đầu rối lên rồi, như vậy không tốt.” Giọng nói của Diệp Viền lại vàng vầng bên tai khiến Cừu Ảnh bỗng nhiên giật mình.

Thân là một sát thủ, Cừu Ánh vẩn luôn cảm thấy trái tim mình đã luyện thành sắt đá, nhưng hai câu nói vừa nãy của Diệp Viễn thực sự đã làm tảm trạng của hắn rối bời.

Sao có thể chứ? Kẻ thù chỉ là một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng một.

Chẳng lẽ hắn thật sự đã phát hiện ra ta rồi ư? Hay là hắn đang dụ ta?

Đúng vào lúc này, âm thanh ma quỷ của Diệp Viễn lại vang lên bên tai hẳn: “Thế này đi, ta đập vỡ một hòn đá. Nếu như đập đúng thì ngươi phải ra mặt, nếu như đập sai thì ta tiếp tục đi về phía trước, được không?”

Lời vừa dứt, Cừu Ảnh liền nghe thấy một tiếng đập mạnh như xé gió. Ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh của một hòn đá bị đập vỡ chính là nơi mà hắn đang ấn mình…

Cừu Ảnh biết không còn cơ hội tốt nào nữa, Diệp Viễn thực sự biết hắn đang ấn núp ở chỗ nào chứ không phải đang dụ hân.

Khi xuất hiện Cừu Ảnh phát hiện ba thiếu niên đang nhìn hân chằm chằm, ở giữa thiếu niên kia là một kẻ có nụ cười cố quái trên mặt, chính là mục tiêu lần này của hắn -Diệp Viển.

“Ngươi làm sao phát hiện ra ta?” sắc mặt Cừu Ảnh ảm trầm nói.

Hắn thực sự nghĩ không thông, một tên tiếu tử Nguyên Khí tầng một, sao có thế phát hiện ra hẳn? Bây giờ hán muốn biết nhất chính là việc ẩn mình của hắn đã đế lộ ra sơ hở gì, để khi thực hiện nhiệm vụ từ nay về sau có thay đổi tốt hơn.

Hắn căn bản chưa từng nghĩ đến sự uy hiếp của ba người này đối với hắn bây giờ.

Sát thủ thuộc cấp Thanh Đồng của Mặc Sát sao có thế bị ba tên tiếu tử này đánh bại chứ?

“Muốn biết sao? Ta không nói cho ngươi đấy!” Đối với sơ xuất của Cừu Ánh, Diệp Viễn dường như không muốn đáp lại và cũng không thề nói với Cừu Ảnh rằng trong cơ thể này đã có sẵn một trực giác rất mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK