“Thấy không tên kia, khoác lác không phải là khoe khoang! Nếu như ngươi có thể hoàn thành Tử Huân Thiên Hương Mộc vậy ta thua!"
Sau khi trở về, Mộc Nguyên Xuân có chút tự đắc, dùng vẻ mặt xem thường nhìn Diệp Viễn.
Dựa vào thực lực của hắn ta, vượt qua khảo hạch quả thực dễ dàng.
Lần khảo hạch này đối với hắn ta là dạo chơi cho vui cũng không ngoa.
Khổng Lân trước mặt nhiều người nói mình đã là sư đệ của hắn ta, đây cũng không phải là đãi ngộ của người bình thường có thể có. Vì vậy, bây giờ Mộc Nguyên Xuân rất hăng hái.
Đương nhiên, không có ai cảm thấy không ổn, ngược lại đều dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn ta.
Diệp Viễn nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Vậy ngươi nhất định phải thua."
Mộc Nguyên Xuân nghe vậy vui vẻ, cười khẩy nói: "Thật đúng là tự xem mình là thiên tài rồi! Ngông cuồng, cứ tiếp tục ngông cuồng đi! Ta xem lát nữa ngươi còn ngông cuồng thế nào!"
Đối với lời này, Diệp Viễn chỉ nhún vai, không thèm tranh cãi.
“Tiếp theo, Diệp Viễn!”
Cuối cùng cũng tới lượt Diệp Viễn lên đài, tất cả mọi người đều đồng tình nhìn hắn.
Luyện dược sư có thiên tài hay không? Có!
Mộc Nguyên Xuân chính là thiên tài!
Song, thiên tài này cũng cần thời gian dài để tích lũy.
Mộc Nguyên Xuân có thể có thực lực như bây giờ, tuyệt đối không phải chỉ trong thời gian ngắn, cũng phải trải qua thời gian dài tích lũy.
Vì vậy Diệp Viễn nói cái gì mà loại nhận thức này Mộc Nguyên Xuân không thể hiểu được, trong lòng mọi người đều từ chối.
Phải biết rằng, mặc dù Mộc Nguyên Xuân là thiên tài, nhưng bây giờ Diệp Viễn cũng chỉ là một người còn trẻ, cũng không có khả năng thông qua khảo hạch Tử Huân Thiên Hương Mộc. Về phần Liễu Vân Mộc, vậy càng không có khả năng.
Diệp Viễn chậm rãi đi đến trước mặt Khổng Lân, Khổng Lân không mặn không nhạt nói: "Tự mình chọn một loại đi.”
Một màn vừa rồi, đương nhiên Khổng Lân cũng nhìn thấy.
Đối với phát ngôn của Diệp Viễn đương nhiên hắn ta cũng khinh thường.
Diệp Viễn cũng không lựa chọn, mà là hỏi Khổng Lân, hắn hỏi: “Ta có được chọn ba loại trừ cái bằng gỗ không?”
Khổng Lân khẽ cau mày nói: "Tào lao! Quy củ khảo hạch của Tế Tự là Thần Điện định ra, làm sao có thể tùy tiện sửa đổi? Ta thấy ngươi là đang cố ý tới quấy rối thì có?"
Thấy vậy, người khảo hạch khác cũng lộ ra nụ cười hả hê. Bọn chúng đã khẳng định chắc nịch rằng Diệp Viễn tới đây là để quấy rối.
Diệp Viễn tỏ vẻ không quan tâm, nói: “Lời vừa nãy ngươi nói là phô bày thực lực mạnh nhất của bản thân. Ta cảm thấy ba loại bằng gỗ này không thể phô bày được thực lực của ta.”
Khổng Lân nghe xong, tức giận vô cùng, bật cười, nói: "Thật sao? Vậy loại gỗ nào mới có thể phô bày ra thực lực của ngươi đây?”
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Có giấy phàm phẩm không?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.
So với Liễu Vân Mộc lại càng dễ đốt hơn giấy gỗ, đương nhiên là có rất nhiều. Nhưng là phàm phẩm, vậy căn bản là không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tên vắt mũi chưa sạch này lại tấu hài hả?
Phàm phẩm là khái niệm gì?
Cho dù là lửa thần tệ hại nhất thì cũng sẽ tỏa ra một xíu nhiệt độ, cái thứ giấy phàm phẩm sẽ cháy thành tro!
Dùng thần hỏa cấp bốn để đốt giấy phàm phẩm, đầu óc tên này thật sự không có vấn đề gì chứ?
Sau kinh ngạc thì chính là âÂm thanh trào phúng.
Cuối cùng Khổng Lần không nhịn được nữa bùng cháy, cả giận nói: “Tên điên không biết tốt xấu, ngươi dám trêu đùa Tế Tư Thần Điện!"
Nói xong, Khổng Lân lập tức muốn ra tay bắt Diệp Viễn lại, nhưng Diệp Viễn cười nhạt nói: "Có phải trêu đùa Thần Điện hay không thì cũng phải chờ ta khảo hạch xong mới có kết luận chứ? Cũng chỉ mất một lúc, chẳng lẽ chút kiên nhẫn ấy ngươi cũng không có sao?"
Khổng Lân nghe vậy cười khẩy nói: "Giấy phàm phẩm, dù là các Trưởng lão cũng không làm được, chỉ dựa vào một tên vắt mũi chưa sạch như ngươi?”
Lúc này, Mộc Nguyên Xuân cũng mở miệng nói: “Ha ha, ta đã nói rồi, tên này chính là tới quấy phá! Sư huynh Khổng Lân, huynh cứ bắt hắn lại đi!”
Đương lúc Khổng Lân đang muốn động thủ, trưởng lão Thạch Vũ ngồi ở bên trong lên tiếng: “Khổng Lân, để cho hắn thử xem.”
Vẻ mặt Khổng Lân thay đổi, khom người nói: "Dạ, sư tôn!"
Hắn ta không hiểu vì sao sư tôn muốn cho tiểu tử rõ ràng là tới gây chuyện này một cơ hội.
Chỉ trong thời gian ngắn người hầu đã mang tới một tờ giấy trắng phàm phẩm.
Diệp Viễn nhận và quan sát, nói: “Phàm phẩm cấp chín, à.. mà thôi, dùng cũng được.”
Khổng Lân thấy thế cười khẩy nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng phàm phẩm cấp một?"
Diệp Viễn cười nói: "Nếu như ngươi có thể tìm thì cũng không phải là không thể được."
Khổng Lân nghe xong giận dữ nói: "Ngạo mạn!"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Luyện dược sư cần tâm cảnh bình thản, Khổng huynh dễ giận như vậy, có lẽ không làm được đâu!"
Khổng Lân đã sắp nổ tới nơi: “Ngươi! Ngươi dám dạy dỗ tao?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Không dám, ta chỉ là trình bày một quan điểm luyện dược mà thôi. Xin hỏi, ta có thể bắt đầu chưa?"
Vẻ mặt Khổng Lân thay đổi mấy lần, gằn giọng nói: "Ta muốn nhìn xem, ngươi làm sao để vượt qua khảo hạch! Bắt đầu!"
Diệp Viễn mỉm cười, vứt giấy trắng lên, lòng bàn tay khẽ động, một ngọn lửa màu vàng nhạt vọt lên, bao vây trang giấy lại.
Mọi người nhìn thấy một màn này, đều trợn tròn mắt.
Tên này thật sự có thể khống chế lửa sao?
Dùng lửa lớn như vậy để đốt một trang giấy phàm phẩm, đụng phải chẳng phải sẽ thành tro bụi ngay sao?
Đừng nói là phàm phẩm, dù là Thần mộc tơ vàng cũng không chịu nổi sự thiêu cháy như vậy!
Trong lúc bọn chúng khống chế lửa, không ai mà không cẩn thận từng li từng tí, sợ làm dư lửa.
Thế nhưng Diệp Viễn, đây hoàn toàn là thao tác qua loa!
Khống chế lửa thế này chẳng khác đem ra đánh nhau với địch là mấy.
Luyện đan ư? Bỏ đi! Luyện đan thế này sẽ thành than đan đấy!
Khổng Lân nhìn thấy một màn này, không khỏi cười mỉa nói: "Ta biết ngay! Ngu ngốc ngu xuẩn, chuẩn bị hứng chịu lửa giận của Thần Điện đi!"
Mộc Nguyên Xuân còn lố hơn, cười đến ngửa tới ngửa lui, nói: "Tên này... tên này quả thực là hài hước mà, ta đã bị nó chọc cười thành công rồi!”
Không riêng gì bọn hắn, người khảo hạch khác cũng cười vang một trận.
Giờ khắc này, bọn chúng vô cùng xác định Diệp Viễn chính là tới gây chuyện. Tuy rằng không biết là mục đích gì, nhưng mà mục đích hắn làm mọi người chú ý đã đạt được rồi. Nhưng mà bọn chúng không có chú ý tới trong mắt ba trưởng lão trên đài cao kia đã phát ra từng tia sáng, đều là không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì bị lửa bao bọc nên những người khác không nhìn thấy tình trạng lúc này của trang giấy, nhưng không cần nghĩ bọn chúng cũng biết, lúc này trang giấy đã tan thành mây khói rồi. Thế nhưng tên Diệp Viễn kia vẫn còn đang giả vờ giả vịt ở trên kia.
Khổng Lân quát lạnh một tiếng, nói: "Được rồi, đừng ở trên diễn nữa, xem chiêu!"
Khổng Lân đang muốn ra tay bắt Diệp Viễn lại thì lại nghe Thạch Vũ quát lạnh một tiếng: "Dừng tay!"
Mọi người sững sờ, Khổng Lân cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: "Sư tôn, cái này...”
Thạch Vũ chỉ thản nhiên nói: "Xem tiếp đi!"
Lần này, bọn chúng không cười được nữa.
Chỉ thấy lòng bàn tay Diệp Viễn vừa thu lại, lửa thần đã tiêu tán trong không khí, một trang giấy mảnh bồng bềnh rơi xuống.
Đồng tử mọi người co lại, không dám tin nhìn một màn này.
“Thật... thật sự làm được! Đây là trang giấy phàm phẩm, thế nhưng nó vẫn hoàn hảo không tổn hao gì!”
"Điều đó không có khả năng a! Ta cách xa như vậy mà cũng có thể cảm nhận được độ nóng của lửa, trang giấy mỏng manh như vậy, làm sao có thể không bị gì chứ?”
"Chẳng lẽ thuật khống chế lửa của hắn thật sự xuất thần nhập hóa đến trình độ này sao? Vậy thì còn lợi hại hơn Mộc Nguyên Xuân rồi!"