được chiêu thức của chân ý vô thượng ở Hồn Hải Cảnh cũng được coi như ghê gớm rồi, chưa từng nghe qua võ giả Linh Dịch Cảnh có thể lĩnh ngộ được chiêu thức của chân ý vô thượng.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Quang mang đầy trời khiến trong lòng tất cả mọi người đều run sợ một hồi, đặc biệt là đám người Thượng Thanh tông.
Bây giờ bọn chúng mới biết, hóa ra bọn chúng mới là những tên hề!
Chí cân một chiêu này đã đủ đế giết chết Hóa Hải Cảnh trở xuống trong nháy mắt rồi!
“Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm, Thiên Lưu Phi Hoa, đi cho ta!”
Diệp Viễn hét lên một tiếng, vô số mưa hoa bao phủ về phía Vương Phàm.
Lúc này Vương Phàm làm gì còn để ý đến tư thế của cao thủ, mưa hoa khắp trời phong tỏa đường lui của hắn, còn không ra tay thì tối thiểu hắn sẽ phải nhận kết cục bị trọng thương.
Một thành thực lực? Vứt con mẹ nó một thành thực lực đi!
Vương Phàm chỉ kiếm, thúc giục
Chỉ thấy quanh thân Vương Phàm hồ quang bao phủ, uy lực của Hóa Hải Cảnh hiện lộ không thể nghi ngờ.
Hoa bay đầy trời gặp phải hồ quang bỗng nhiên tiêu tan không còn dấu vết, càng không thể chạm vào người hắn.
Vương Phàm cười lạnh nói: “Tiểu tử, quả nhiên ngươi có chút môn đạo. Nếu cảnh giới của ngươi và ta tương đương, chiêu này đủ để giết ta trong nháy mắt. Nhưng đáng tiếc ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó!”
Diệp Viễn thấy thế sắc mặt đại biến, tức giận nói: “Ngươi đúng là kẻ không đáng tin! Vừa nãy ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy nói chỉ ra một thành thực lực, bây giờ thế mà lại đổi ý!”
Vương Phàm cười to nói: “Người trẻ tuổi à, ngươi quá ngây thơ rồi! Thế giới của võ giả, người thắng làm vua thua làm giặc. Chỉ có kẻ thắng mới có thể cười đến cuối cùng! Cho nên… ngươi đi chết đi! Ngũ Lôi Cương Pháp, lên cho ta!”
Kiếm của Vương Phàm chỉ tới một điểm, một đạo hồ quang cực kì đáng sợ trực tiếp phá không gian đánh úp tới Diệp Viễn.
Ngay lúc đó khi tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Viễn chết chắc, trời đất đột nhiên lay chuyển.
Trong bí cảnh vốn dĩ bầu trời trong trẻo, lúc này trên đầu Vương Phàm bỗng nhiên ngưng tụ một đám mây đen.
Mà đạo hồ quang hắn xuất ra nửa đường đã bị tiêu tán không thấy đâu.
Dường như trong khoảnh khắc mây đen ngưng tụ, trên bầu trời truyền đến một đạo uy lực cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả cường giả Hóa Hải cảnh như Vương Phàm cũng cảm thấy nghẹt thở!
“Sao…. Sao lại như vậy? xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao… tại sao công kích của ta lại tiêu tan?”
Không biết tại sao, trong lòng Vương Phàm sinh ra một dự cảm không lành, đến cả lời nói cũng có chút không còn lưu loát.
Dư Phong ở một bên nhìn thấy đám mây đen, sắc mặt càng thêm đại biến: “Thiên… Thiên kiếp? sao có thể xuất hiện Thiên kiếp chứ? Không xong rồi! Vương sư huynh, mau trốn đi!”
Diệp Viễn nhìn Vương Phàm đối diện, khẽ mỉm cười nói: “Hám Sơn tiền bối, tạm biệt, Diệp Viễn không tiễn!”
Áp lực trên trời càng ngày càng cường liệt, sắc mặt Vương Phàm càng ngày càng khó coi.
Đám mây đen đó rõ ràng là đang xông về phía hắn ta.
Đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt đầy giễu cợt của Diệp Viễn, hắn không kìm được có cảm giác phẫn nộ vì bị đùa bỡn.
Rất hiển nhiên, chắc chắn Diệp Viễn biết đó là cái gì!
Thằng ranh đáng chết, nói cái gì mà một đấu một, trên thực tế chính là đang đào hố chôn mình.
Mưu đồ bất chính!
“Đáng chết! Rốt cuộc tên tiểu tử nhà ngươi đã làm cái gì?” Vương Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn dang hai tay ra nói: “Ta chẳng làm cái gì cả, là do chính ngươi làm nha.”
Lúc này Vương Phàm cảm thấy nguy cơ ngày lúc càng rõ, nhìn Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần biết ngươi làm cái gì, ta giết ngươi trước rồi nói sau!”
Nói rồi, thân thể Vương Phàm vừa động, nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Viễn!