“ồ ồ, thật đúng là không có can đảm khiêu chiến Diệp Viễn! Lần sau hãy nhớ, nếu như không có thực lực, cũng đừng mạnh miệng, không thì đến lúc đó lại tự mình đánh mặt mình, ha ha ha…” Hạng Hạo ở bên này cực kỳ đắc ý, cười to nói.
Hành động này của Hạng Hạo, cũng khiến Bùi Văn Cường cảm thấy vô cùng hả giận.
Đương nhiên, điều khiến hắn thoải mái hơn là Diệp Viễn nhận được một cái vị trị tiến vào chung kết!
Đúng như ban đầu Diệp Viễn nói, sẽ khiến hắn nở mày nở mặt.
Dựa vào thực lực của Bành Yến, muốn chiếm một đài chủ đương nhiên là chuyện dễ dàng.
Ngày thứ ba thủ lôi đài, cuối cùng thì Bành Yến cũng đứng vững, thắng áp đáo liên tiếp hai mươi trận.
Mặc dù thực lực của Bành Yến mạnh nhưng mà cũng không cường đại đến mức độ không ai dám khiêu chiến.
Những võ giả Vô Lượng cảnh tầng bảy khác, thậm chí những cả võ giả Vô Lượng cảnh tầng sáu mà có chút thực lực cũng đều sẽ lên tìm hắn khiêu chiến.
Chỉ là Bành Yến có nằm mơ cũng không ngờ được, trận đầu ngày thứ tư Đường Phàm lại đi lên khiêu chiến hắn sau đó thì nhanh gọn đánh hắn xuống khỏi lôi đài.
Hơn nữa trải qua thời gian dưỡng sức một đêm, dường như Đường Phàm còn mạnh hơn hôm qua!
Ngày thứ tư qua đi, bởi vì không có ai dám khiêu chiến nên Dương Văn Miểu và Diệp Viễn trực tiếp được thăng cấp.
Sau khi Đường Phàm đá Bành Yến xuống thì cũng không người nào dám lên đài. Việc hắn đạt được một vị trí thăng cấp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tính toàn như thế thì chỉ còn lại ba danh ngạch.
Bắt đầu ngày thứ năm, trên ba lôi đài còn lại diễn ra từng cuộc từng cuộc tranh đấu kịch liệt.
Cuối cùng, Bành Yến dựa vào thực lực cường đại thu được một vị trí thăng cấp.
Vị trí thứ năm bị một thiên tài Vô Lượng cảnh tầng bảy khác của Nghiệp Thành đoạt được.
Vị trí thứ sáu, lại là người mà tất cả mọi người không nghĩ tới. Trải qua ba, bốn ngày chém giết, Mục Vân lại có thể thắng liên tiếp trăm trận, nhận được vị trí cuối cùng!
Lần này, làm cho Bùi Văn Cường sướng đến phát điên rồi!
Sáu vị trí này thì có đến hai vị trí thuộc về thành Cổ Phong, đây là điều mà từ trước đến nay hắn không dám nghĩ tới.
Hắn mang đến sáu người nhưng đến một Vô Lượng tầng bây cũng không cỏ. Loại thực lực này nhiều nhất chỉ có thể xếp ở hạng trung, nếu muốn tranh một vị trí cũng là điều không thể nào.
Chung quy những cuộc thi như thế này thì có quá nhiều cường giả.
Nhưng ai biết được, hắn chẳng những đạt được vị trí mà còn đạt được những hai cái!
Loại thu hoạch ngoài dự đoán này khiến hắn cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Sau khi Mục Vân đạt được một danh ngạch, Bùi Văn Cường còn đặc biệt chạy đến trước mặt Ngũ Kiếm Thanh đắc ý một phen. Thấy mặt Ngũ Kiếm Thanh trương lên như mặt ngựa, trong lòng Bùi Văn Cường sảng khoái vô cùng.
Tìm được sáu danh ngạch thì phân khu thi đấu ở Nghiệp Thành cũng khép lại một cách viên mãn.
Ngày thứ hai, thành chủ Dương Sâm triệu kiến sáu người thăng cấp.
Dương Sâm nhìn thấy Bùi Văn Cường, không khỏi cười lớn vỗ vỗ vai hắn nói: “Văn Cường à, thật là không nhìn ra, ngươi lại có tiềm chất làm Bá Nhạc! Lần này thành Cổ Phương các ngươi có thể nói là nối tiếng trong một đem rồi!”
Bùi Văn Cường cười nói: “Đại nhân quá khen rồi, ha ha, chỉ là may mắn, may mắn!”
Dương Sâm khoát tay nói: “Văn Cường không cần khiêm tốn! Tin tức thi đấu ở Nghiệp Thành lần này, ta đã thông báo cho Bùi gia. Bùi gia vô cùng hài lòng với biểu hiện của ngươi lần này, nghe nói sẽ ban thưởng cho ngươi một viên Phi Hạc Huyền Lâm Đan!”
Phi Hạc Huyền Lâm Đan là đan dược trợ giúp võ giả Thiên Khải cảnh đột phá cảnh giới, vô cùng trân quý ở Thánh Địa Xích Hà. Không có địa vị nhất định, căn bản là không thể nào lấy được.
Mặc dù Bùi Văn Cường có ca ca ruột là Thánh Tử nhưng mà địa vị của mình cũng không phải là cao, nếu không thì cũng không ra ngoài làm vị trí thành chủ này rồi.
Phi Hạc Huyền Lâm Đan này đối với Bùi Khôn cũng là đan dược cực kỳ trân quý, chứ không cần phải nói đến Bùi Văn Cường.