Uy lực một chiêu này cũng vô cùng cường hãn, nhưng Diệp Viễn lại như đã biết trước đường đi côn pháp của La Thông, Tinh Nguyệt Kiếm đã sớm chờ ở chỗ đó, một lần nữa nhẹ nhàng đẩy trường côn ra xa.
"Sinh Tử Nhất Tuyến!"
"Bách Vô Kiêng Kỵ!"
"Thiên Mã Hành Không!"
...
Côn pháp của La Thông đại khai đại hợp, uy thế cực mạnh, ai xem thấy cũng được một phen hãi hùng khiếp vía.
Trách không được tên La Thông này có thể đánh ngã hết thảy thiên tài của Bạch Vũ Vực. Thực lực của hắn ta hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc với những thiên tài của Bạch Vũ Vực.
Dưới côn ảnh của hắn ta, Diệp Viễn nhìn như không còn đường sống để đánh trả.
Tâm của mọi người ở thánh địa Xích Hà đều bị nhấc tới cổ họng, ai cũng vì lo lắng cho thiếu chủ của bọn họ mà chảy đầy một thân mồ hôi.
Xem tình huống bây giờ thì, vừa nãy hắn ta đối phó với Nạp Lan Hồng căn bản là chưa dùng hết sức.
Nếu hắn dùng chiêu thức này, chỉ sợ Nạp Lan Hồng một chiêu cũng đỡ không nổi!
Thiếu chủ có thể kiên trì tới bây giờ đã được xem là cực kỳ lợi hại rồi.
Nhưng mà lúc này, sắc mặt của Tôn bá đứng bên cạnh lại ngày càng khó coi.
Hắn là võ giả Đạo Huyền Cảnh, nhãn lực không phải là thứ người bình thường có thể so sánh.
Nhìn qua thì có vẻ La Thông đang chiếm ưu thế, kỳ thật hắn vẫn luôn rơi vào thế hạ phong.
Nếu không phải Diệp Viễn thua La Thông một cảnh giới, thì La Thông đã sớm bại trận rồi.
Tên Diệp Viễn này, hình như hiểu rất rõ về Càn Khôn côn pháp, mỗi một chiêu thức của La Thông, đều bị Diệp Viễn nhìn thấu!
Mỗi lần Diệp Viễn ra đòn nhìn thì vô cùng nhẹ nhàng, nguyên lực cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu. Nhưng mỗi điểm công kích của hắn đều là nhược điểm trong côn pháp của La Thông, điều này khiến La Thông cực kỳ khó chịu.
Nếu nguyên lực của Diệp Viễn đầy đủ thì có lẽ chỉ một chiêu thôi là La Thông đã rớt đài rồi!
"Chuyện này... chuyện này sao có thể? Càn Khôn côn pháp là võ kỹ cấp chín, chủ nhân chỉ cần mình nó đã có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Vương, uy lực phải nói là cực kỳ cường đại! Thông thiếu gia là người nhận được chân truyền của chủ nhân, mặc dù chưa đạt tới trình độ như ngài ấy, cũng không thể nào bị một thằng nhãi Vô Lượng Cảnh phá giải toàn bộ chiêu thức như vậy chứ?"
Trong lòng Tôn bá vô cùng chấn động, hắn không thể tưởng tượng nổi, một bộ côn pháp cấp Thần Vương, cứ thế mà bị một người chẳng có tiếng tăm gì nhẹ nhàng hoá giải.
Thiếu niên trước mắt này, rốt cuộc có thân phận gì đây?
Trách không được hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Càn Khôn côn pháp, xem ra hắn cực kỳ thông thạo bộ côn pháp này, thậm chí mỗi một điểm sơ hở đều biết rõ ràng.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy? Rõ ràng là thiếu niên kia đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng vậy mà lại không đánh bại được thiếu chủ!"
"Ta khinh! Ngươi có ý gì đấy hả? Chẳng lẽ ngươi hy vọng Diệp thiếu chủ thua trên tay người khác sao?"
"Sao có thể chứ? Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi! Hình như đến tận bây giờ Diệp thiếu chủ luôn dùng nguyên lực để chiến đấu, căn bản không đụng tới sức mạnh thân thể! Nếu ngài ấy dùng sức mạnh thân thể, nếu dùng thì cục diện hẳn sẽ không thành ra thế này!"
"Ấy, vừa nghe ngươi nói như thế, đúng là có chút kỳ quái thật! Nhưng mà nói lại thì, ai có thể nhìn thấu Diệp thiếu chủ chứ?"
Chớp mắt đã qua bốn năm trăm hiệp, hai người đó càng đánh thì mọi người càng thấy kỳ lạ, sự lo lắng của họ dành cho Diệp Viễn cũng hết dần.
Từ lúc bắt đầu, La Thông đã chiếm hoàn toàn thế thượng phong, nhưng đã qua bốn năm trăm hiệp rồi vẫn chưa thể đánh bại được Diệp Viễn, trong này chắc chắn có điều kỳ quái gì đó.
"Keng!"
Lại một tiếng kêu thanh thúy vang lên, bóng dáng hai người cuối cùng cũng tách ra.
La Thông nắm chặt trường côn, hơi thở dồn dập, giống như có chút thở không ra hơi, hiển nhiên nguyên lực tiêu hao rất lớn.
Trái lại, Diệp Viễn vẫn khí định thần nhàn đứng ở đó, giống như người vừa mới tham gia vào một cuộc tỷ thí khốc liệt kia không phải là hắn vậy.
"Làm sao có thể? Vì cái gì mà chiêu thức của ta đều bị ngươi khắc chế hoàn toàn!"
La Thông cầm lấy trường côn, sắc mặt vô cùng khó coi.