"Chúc mừng sư tôn! Sau tám trăm vạn năm, cuối cùng cũng có người vượt qua 'Mạc Vấn'! Không biết tiểu sư đệ này của chúng ta có thiên phú tới cỡ nào!”
Trước mặt Đại tế tư thánh tổ là một nam tử trung niên áo xanh vô cùng cung kính.
Nhưng vẻ mặt hắn ta lại tỏ vẻ vui sướng.
Vượt qua "Mạc Vấn” là chuyện vui ở vực Yêu Thần.
Bởi vì ai cũng biết, vượt qua "Mạc Vấn” thì Đại tế tư thánh tổ sẽ thu người đó làm đệ tử!
Đây chắc chắn là chuyện lớn trong giới luyện dược của yêu tộc.
"Ngươi vẫn chưa tuyên dương chuyện này với bên ngoài chứ?” Đại tế tư thánh tổ chậm rãi mở miệng.
Người trung niên áo xanh ngây người, dường như thái độ của sư tôn không đúng lắm!
“Vẫn chưa, Cấp Mặc mới biết được tin này thì đến báo cho sư tôn đầu tiên, còn chưa kịp nói cho những người khác biết.”
Dực thản nhiên nói: “Đừng tuyên dương chuyện này nữa, coi như chưa có gì xảy ra đi.”
Cấp Mặc nghe thế không khỏi ngây người, ngạc nhiên nói: “Sư tôn, đây... đây là thế nào?”
Dực cười nói: “hắn không giống với các ngươi!”
Cấp Mặc nghe thế thì ngây ra, nghi ngờ nói: “Không giống?”
Hắn ta không nghĩ ra, không phải đều vượt qua “Mạc Vấn” sao, có gì mà không giống?
Sư tôn coi “Mạc Vấn” là tiêu chuẩn để lựa chọn đệ tử, ý đồ tương lai sẽ có ngày có thể thể bồi dưỡng ra một Dược Tổ siêu việt.
Chuyện này mọi người trong vực Yêu Thần đều biết.
Bây giờ lại thêm một thiên tài như thế, dường như sư tôn lại không định thu hắn làm đồ đệ.
Chuyện này khiến cho hắn ta thấy khó hiểu vô cùng.
Dực từ từ đứng dậy, bước về phía một cái bàn cờ trong góc, thản nhiên nói: “Cấp Mặc, các ngươi đều cho rằng ta xóa bản “Mạc Vấn” phức tạp hóa thành đơn giản là để tìm được người có thiên phú. Vậy các ngươi có từng nghĩ đến ta đã tìm được hay chưa?”
Cấp Mặc bị câu hỏi bất thình lình này làm cho trở tay không kịp.
Hắn ta bỗng nhiên biến sắc, nói: “Ý của sư tôn là... thực ra mười một sư huynh đệ chúng ta, hoàn... hoàn toàn không được coi là thông qua kỳ kiểm tra của ngài?”
Dực chậm rãi quay người, nhìn Cấp Mặc cười nói: “Mười một người các ngươi thực sự là thiên tài đan đạo hiếm có trong trăm vạn năm của yêu tộc ta. Chỉ đáng tiếc là thiên phú của các ngươi rất khó để vượt qua vi sư!”
Trong lòng Cấp Mặc chấn động mạnh, nhận thức mấy trăm vạn năm qua bỗng nhiên bị lật đổ.
Mười một sư huynh đệ bọn họ vẫn luôn lấy sư tôn làm mục tiêu.
Nhưng năm nghìn vạn năm trôi qua, dù là đại sư huynh cũng không thể đạt được đến độ cao của sư tôn!
Như sư tôn đã nói, sư huynh đệ bọn họ muốn vượt qua sư tôn gần như là điều không thể.
Đây không phải là chuyện muốn hay không muốn, mà là chuyện có thể hay không!
Ngay cả sư tôn cũng không thể vượt qua, chứ đừng nói đến vượt qua Dược Tổ hơn cả chúng sinh.
"Sư tôn, ý của ngài là... tên đó có thể vượt qua ngài?” Ánh mắt Cấp Mặc kinh ngạc nói.
Dực cười nói: “Có thể vượt qua hay không thì ta cũng không biết. Dẫu sao thì ai có thể nói rõ chuyện của tương lai được? Nhưng ít nhất là cho tới bây giờ, hắn không chỉ mạnh hơn các ngươi một bậc!”
Lần này Cấp Mặc cũng không kinh ngạc.
Trong ánh mắt hắn ta hoàn toàn là không phục.
Phải biết rằng, mười một sư huynh đệ bọn họ, mỗi người đều có tài năng kinh thiên động địa.
Dẫu sao thì năm nghìn vạn năm qua cũng chỉ có mười một người bọn họ.
Nhưng nghe thấy giọng điệu của sư tôn, trước mặt tên nhóc này, bọn họ hoàn toàn không đáng được nhắc đến.
Sự kiêu ngạo của thiên tài khiến trong lòng bọn họ rất không phục.
“Sư tôn, tên đó mạnh ở điểm nào?” Cấp Mặc hỏi.
Dực nhìn hắn ta một cái, cười nói: “Ta biết trong lòng ngươi không phục, nhưng hắn làm được chuyện mà tất cả các ngươi đều không làm được!”
Cấp Mặc biến sắc, nói: “Chẳng lẽ nói hắn đã tiếp nhận tất cả ý chí của ngài?”
Dực nghe thế thì lắc đầu cười phá lên: “Tất cả ý chí? Đó cũng không phải bài kiểm tra thực sự của ta đối với các ngươi! Trong mười một người, thiên phú của ngươi cao nhất, tiếp nhận được chín phần ý chí của bổn tọa, hoàn thành được Mạc Vấn! Nhưng dù là tất cả thì cũng không phải là mong muốn của ta! Ý đồ thật sự của ta là... phá vỡ ý chí của ta rồi thay vào đó!”
"Phá vỡ ý chí của sư tôn? Đây... Ngoại trừ Dược Tổ ra, trên thế gian này sao có thể có người làm được?”
Cấp Mặc đột nhiên biến sắc, lời nói của sư tôn khiến hắn ta thấy khó hiểu vô cùng.
Sư tôn là luyện dược sư mạnh nhất yêu tộc, không có thứ hai.
Có thể phá vỡ được ý chí đan đạo của lão ta thì đó là chuyện nghịch thiên tới mức nào?
Ngoại trừ Dược Tổ thời thiếu niên ra, còn có ai trên thế gian này có thể làm được?
Ai ngờ, Dực chỉ thản nhiên nói: “Nếu chẳng thể phá vỡ được ý chí của ta thì còn có tư cách gì mà đi khiêu chiến với Dược Tổ? Từ xưa đến nay Thông Thiên Giới cũng chỉ có một Dược Tổ. Ta có thể vượt lên tất cả luyện dược sư nhân tộc, nhưng lại không thể vượt qua Dược Tổ!”
Trong lòng Cấp Mặc như có sóng biển ngập trời!
Nói thật, trước giờ hắn ta chưa từng nghĩ về mặt này.
Trên thực tế, càng tu luyện thì hắn ta lại càng thấy sư tôn cao không thể với được.
Nhưng sư tôn không bằng Dược Tổ là sự thật không thể chối cãi.
Như thế rốt cuộc thực lực của Dược Tổ kinh khủng đến cỡ nào?
Chẳng lẽ trên thế gian này lại thật sự có người có thể phá nát được ý chí của sư tôn?
"Vậy ý sư tôn nói là... tên đó làm được?” Cấp Mặc hít một hơi thật sâu, nói.
Dực hơi híp mắt lại, cười nói: “hắn không chỉ làm được! hắn còn chiến thắng cả Dược Tổ! Dù đó là tàn thức Dược Tổ hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng đối với cảnh giới của hắn mà nói, thì đó là sự tồn tại vô địch! Nhưng mà hắn thắng rồi!”
Dực không để ý đến nội tâm rung động mãnh liệt của Cấp Mặc, tiếp tục nói: “Người ta muốn tìm từ trước đến nay cũng không phải đồ đệ gì cả, mà là... một đối thủ mạnh mẽ có thể so sánh cùng ta! Kẻ mạnh quan sát thế gian, nhưng ai có thể biết được, càng đến cảnh giới này của ta thì thực ra lại càng mơ hồ! Vì sao Dược Tổ lại nói hai chữ ‘Mạc Vấn’ với ta? Bởi vì hai chữ đó chính là sự chênh lệch thực sự giữa ta và lão ta! Nếu ta có thể hiểu rõ hai chữ 'Mạc Vấn’ này thì chưa chắc đã không phải là đối thủ của lão ta! Chỉ là nói thì dễ, làm thì còn khó hơn lên trời.”
Nói đến đây, trong mắt của Dực lộ ra từng tia sáng, nhất thời khí phách cao ngất.
“Vô địch là cô đơn nhất, ta nghĩ rằng suy nghĩ của Dược Tổ giống như ta? Thế nên ta cần một đối thủ mạnh mẽ! Chỉ có một đối thủ thật mạnh mới có thể khiến ta tiến thêm một bước! Đã hiểu chưa?”
Cấp Mặc hoàn toàn không thể dùng lời nói để diễn tả tâm trạng của mình, kế hoạch này điên cuồng quá rồi!
Người đời đều ngưỡng mộ mười một người bọn họ, ai có thể ngờ rằng mười một người bọn họ cũng chỉ là con ghẻ của sư tôn mà thôi!
Bọn họ chỉ miễn cưỡng có tư cách làm đồ đệ của sư tôn.
Mà điều sư tôn cần là đối thủ!
Cấp Mặc kinh ngạc rất lâu, cuối cùng lại cười khổ một tiếng, nói: “Sư tôn, vậy ngài có từng nghĩ đến, lỡ mà... ngài thua thì sao?”
Dực cười, cười vô cùng xán lạn, nói: “Bổn tọa sẽ không thua!”
Cấp Mặc ngạc nhiên không thôi nhìn Dực, cảm thấy sư tôn trước mắt hoàn toàn không giống với người hắn ta đã biết.
Sư tôn lúc trước là sự tồn tại trên tầng mây.
Không có chuyện gì có thể khiến lão ta lộ vẻ xúc động.
Nhưng bây giờ lão ta lại giống như một người trẻ tuổi nhiệt huyết, thanh xuân lại sục sôi.