Mộc Nguyên Xuân buồn bực!
Rõ ràng tiểu tử này không hiểu chút nào về thuật luyện dược của Yêu tộc, tại sao trưởng lão vẫn muốn cho hắn tiếp tục bài kiểm tra này chứ?
Thắc mắc là vậy, nhưng Mộc Nguyên Xuân nào có biết cách nhìn nhận của hắn ta và cách nhìn nhận của Thạch Vũ là hoàn toàn bất đồng đâu!
Thứ hắn ta nhìn thấy chỉ là một tiểu tử Diệp Viễn vô tri với những thao tác không thành thạo.
Nhưng cái mà Thạch Vũ nhìn thấy lại khác, lão ta nhìn thấy một Diệp Viễn đang rất tiến bộ!
Kỳ thật, kể từ lúc kết thúc vòng thi thứ nhất, lão ta luôn luôn chú ý đến Diệp Viễn.
Khi vòng thứ hai bắt đầu, Diệp Viễn luôn chăm chú quan sát từng người một, từ người đầu tiên bước lên sân khấu hắn đã quan sát tỉ mỉ từng thao tác của hắn ta.
Vậy nên, ban đầu từ một tiểu tử dốt đặc cán mai, không biết làm gì trở thành người làm không thành thạo.
Sự tiến bộ này quả thực khiến người khác phải kinh hãi.
Thạch Vũ chính là cao thủ trong lĩnh vực này, tầm nhìn của lão ta kinh người đến mức nào?
Sự tiến bộ đó của Diệp Viễn khiến lão ta cảm giác thỏa mãn người xem!
Phải biết rằng trước đó Diệp Viễn chỉ là người mới, hắn mù mờ từ đầu đến chân!
Vậy nên Thạch Vũ rất muốn xem, xem đến lúc Diệp Viễn lên sân khấu, hắn có thể đạt đến độ nào.
Cả một đám người tới tham gia bài kiểm tra, nhưng số người có thể đạt chuẩn vượt qua thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tất nhiên trong số đó cũng có người thực lực không tồi nha, chỉ cần làm là dính được hơn ba mươi loại vụn gỗ vào với nhau.
Mà những người này chắc chắn sẽ là động lực, đồng thời là sợi dây dẫn đường cho Diệp Viễn.
Rất nhanh sau đó đã tới lượt của Mộc Nguyên Xuân, hắn ta nhìn thoáng qua Diệp Viễn đang hết sức tập trung học hỏi kia với vẻ mặt khinh thường.
Quả nhiên, Mộc Nguyên Xuân vừa ra tay đã khiến toàn bộ phải kinh ngạc.
Mọi người thậm chí còn không bắt kịp thao tác của hắn ta, chỉ thấy hắn ta giơ tay, tay hắn ta như bắn ra tia điện, chỉ trong thời gian rất ngắn đã khiến mười mấy loại vụn gỗ dính lại với nhau.
Và có lẽ, hai mươi lăm loại chắc chẳng phải mục tiêu của hắn ta.
“Thật là lợi hại quá đi, với dáng vẻ đó của hắn ta chắc phải dính được bốn mươi loại trở lên ấy nhỉ?"
“Mặc dù vòng thứ nhất hắn ta bị tiểu tử kia cướp đi sự nổi trội thật, nhưng thực lực của Mộc Nguyên Xuân quả thật là rất mạnh đó!"
“Mà đối với yêu thần đan, tiểu tử kia căn bản chỉ là thường dân thôi chứ có gì đâu, vậy mà vừa rồi ta còn sợ tới mức tưởng mình gặp phải một đại thần nào đó chứ!"
...
Yêu dẫn chi thuật của Mộc Nguyên Xuân quả nhiên thuộc hàng xuất chúng, so với những người khác thì năng lực của hắn ta mạnh hơn nhiều.
Và tất nhiên, ánh mắt của những người này đều bị màn biểu diễn của Mộc Nguyên Xuân thu hút, không một ai để ý tới Diệp Viễn vẫn đứng trong góc nhìn, và lúc này, ánh mắt của hắn càng lúc càng sáng lên như sao.
“45!”
“46!”
…
“50!”
“51! Trời ơi, cuối cùng cũng dừng rồi!"
“Con số này thậm chí còn vượt qua cả tư tế siêu việt Khổng Lân ấy nha!"
Càng về sau, mọi người càng tập trung vào Mộc Nguyên Xuân hơn, họ bắt đầu giúp hắn ta đếm những vụn gỗ mà hắn ta dung hợp được.
Cuối cùng, Mộc Nguyên Xuân dừng lại ở con số 51, sau cây gỗ thứ năm mươi mốt đó thì bị dính hỏng mất.
Tuy nhiên con số năm mươi mốt này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, đồng thời con số này cũng đưa Mộc Nguyên Xuân đến với số điểm khen ngợi cực cao.
Phải biết rằng Khổng Lân được công nhận là một thiên tài trong mấy giới gần đây, nhưng lần gần nhất hắn ta thực hiện cũng chỉ hoàn thành được bốn mươi bảy loại gỗ.
Trong khi đó Mộc Nguyên Xuân lại ghép thành công năm mươi mốt loại, tức là nhiều hơn hắn ta bốn loại!
Thạch Vũ âm thầm gật đầu, Mộc Nguyên Xuân là người mà đích thân lão ta chỉ định trong nội bộ, cho nên thực lực của hắn ta dĩ nhiên không thể nghi ngờ.
Nếu ngay cả việc này cũng không làm được thì làm sao xứng với danh đệ tử thân truyền của lão ta chứ.
Nghe được những lời tán thưởng của mọi người xung quanh, Mộc Nguyên Xuân vốn dĩ vừa mất tin tưởng vào bản thân thì giờ sự tin tưởng đó đã trở về, khiến hắn ta tự tin hơn hẳn.
Do ở giai đoạn giữa đã có rất nhiều người bị loại, cho nên người tiếp theo thực hiện bài kiểm tra chính là Diệp Viễn.
Mộc Nguyên Xuân cười nói: "Đại sư loài người của chúng ta sắp lên sân khấu rồi, chúng ta cùng xem hắn có thể dung hợp được bao nhiêu loại vụn gỗ nha? À mà, sao mọi người không thử đoán số vụn gỗ hắn dung hợp đi."
Mộc Nguyên Xuân vừa dứt lời, cả đám người lập tức nhao nhao lên giống như vừa được tiêm máu gà vậy.
“Theo ta đoán thì cùng lắm cũng chỉ được mười loại thôi!"
“Mười loại? Mắt ngươi có mù không vậy? Với cái đức hạnh đó của hắn mà có thể dung hợp được mười loại sao? Theo ta đoán thì cùng lắm cũng chỉ đạt năm loại thôi!"
“Có cái rắm! Trong lĩnh vực này hắn vốn dĩ dốt đặc cán mai, ta đoán hắn còn chẳng ghép nổi hai loại vào nhau ý!"
...
Nghe mấy lời tranh luận sôi nổi đó của đám người kia, vẻ mặt Mộc Nguyên Xuân trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.
Còn Diệp Viễn thì chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: "Cả đám các người cứ giữ cái mặt mình cho vênh lên nhìn đi, lát nữa ta sẽ dùng hành động vả mặt từng tên một!"
Dứt lời, Diệp Viễn chậm rãi bước lên.
Khác với những lần trước, lần này hắn có vẻ thận trọng hơn.
Bởi dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng yêu dẫn chi thuật.
Thần nguyên của Diệp Viễn chậm rãi chảy ra, rút ra một loại vụn gỗ đầu tiên nằm giữa hộp.
Cái vụn gỗ kia run run rẩy rẩy, giống như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào vậy.
Quả nhiên, yêu dẫn chi thuật của Diệp Viễn có vẻ vẫn còn gượng gạo lắm, nhìn thoáng qua trông chẳng khác nào một tay mơ vừa chân ướt chân ráo vào nghề.
Còn những người đứng vây quanh, khi nhìn thấy cảnh này bọn họ phá lên cười.
“Ha ha, hóa ra ngươi dùng cách này để đánh lên mặt bọn ta đó sao? Vậy thì tới đi, tới đây đi, ta chìa mặt ra đây cho ngươi đánh đó!"
“Buồn cười chết mất thôi! Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng học đến đâu dùng đến đó là có thể học xong yêu dẫn chi thuật của Yêu tộc ta hay sao hả?"
“Ngươi cũng quá khinh thường thuật luyện dược của Yêu tộc bọn ta rồi đấy! Nếu ngươi có thể nhìn một lúc rồi học và làm được thành thạo thì những người dùng cả ngàn năm tu luyện cực khổ như bọn ta chẳng phải sẽ biến thành trò hề hết sao?"
...
Dáng vẻ của Diệp Viễn đã thu hút hàng loạt những lời châm biếm từ xung quanh.
Tuy nhiên hắn đã tự biến mình thành người điếc từ lâu rồi, vậy nên mấy lời đó căn bản không lọt vào tai hắn.
Hiện giờ toàn bộ tâm trí của Diệp Viễn đều đặt vào việc khống chế yêu thần nguyên.
Bắt chước là một chuyện, nhưng bắt đầu thực hiện những thao tác thì lại là chuyện khác.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên hắn thực hiện thuật này, cho nên vẫn còn thấy lạ lẫm.
Tuy nhiên hồn dẫn chi thuật thì Diệp Viễn đã đạt tới đỉnh từ lâu.
Từ lúc thức tỉnh Long Hồn, Thần hồn Song Sinh của hắn vốn đã mạnh hơn võ giả bình thường gấp mấy lần rồi, kể cả hồn lực của hắn cũng vô cùng dồi dào.
Cho nên kể từ sau khi thăng cấp lên Thần Đạo hắn không còn quá lo lắng về hồn lực nữa.
Và những cái này cũng đủ bảo đảm được rằng hắn có thể luyện chế ra được đan dược cao giai.
Tuy đây là lần đầu Diệp Viễn tiếp xúc với yêu dẫn chi thuật, nhưng hắn đã sở hữu trong mình hồn dẫn chi thuật mạnh như thác đổ, cho nên việc bắt đầu đối với hắn không phải vấn đề quá khó, và nó cũng sẽ tuyệt đối không chậm như những người khác.
Quả nhiên, dưới nỗ lực của Diệp Viễn, hắn đã thành công lấy loại vụn gỗ thứ hai từ trong hộp ra, hơn nữa còn thành công dung hợp chúng lại với nhau.
Ở lần dung hợp với cái thứ nhất, mức độ khó khăn, rủi ro sẽ ở cấp nhỏ nhất.
Nhưng số lượng càng tăng, độ khó khăn khi dung hợp sẽ tăng lên ngàn lần.
“Hừ, mới cái thứ nhất mà đã tốn sức như vậy rồi thì chắc dung hợp được ba cái là cùng." Mộc Nguyên Xuân cười khẩy nói.
“Rõ ràng chỉ là tên lính mới, vậy mà còn cố tình ra vẻ, sao không bị thiên lôi đánh chết luôn đi nhỉ?"
“Với chút thực lực cỏn con ấy mà còn dám lớn lối đòi vả mặt chúng ta, đúng là không hiểu hắn lôi đầu ra từng ấy sự tự tin nữa."
Mộc Nguyên Xuân vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức nhảy vào phụ họa theo.
Sau khi hoàn thành lần dung hợp đầu tiên, Diệp Viễn cuối cùng cũng tìm được ít cảm giác.
Tất nhiên, hắn cũng thông thạo việc khống chế yêu thần nguyên hơn một chút.
Vì thế, hắn bắt đầu dung hợp loại vụn gỗ thứ ba.
Lúc này đây, việc dung hợp đối với Diệp Viễn dường như dễ hơn lần trước một ít.
Rồi những lần dung hợp tiếp theo nữa, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu...
Nét mặt của mọi người bắt đầu thay đổi theo số lần dung hợp của Diệp Viễn.
Cái tiết tấu quỷ gì đây?
Theo lý mà nói thì số lượng vụn gỗ dung hợp càng nhiều, độ khó sẽ càng lớn!
Và đối với một tên mới học đã làm luôn mà nói thì độ khó khăn ấy sẽ bị phóng lớn hết mức có thể.
Nhưng vì cớ gì mà Diệp Viễn càng làm lại càng mượt như vậy chứ?
Chuyện này, thật sự không hợp lẽ thường chút nào!
Chớp mắt một cái, Diệp Viễn đã thành công dung hợp mười mấy loại vụn gỗ, hơn nữa tốc độ dung hợp của hắn lại càng lúc càng nhanh.
Ở phía trên, ánh mắt ba vị trưởng lão càng lúc càng sáng bừng lên.
Bọn họ trao đổi với nhau qua ánh mắt, cả ba chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Một thiên tài khiến người ta phải thấy kinh sợ như vậy, quả thực muốn gặp được người như này khó hơn lên trời ấy chứ!
Loại người có nhận thức như này thực sự là quá mức đáng sợ.
Sắc mặt Mộc Nguyên Xuân trở nên khó coi đến cực hạn, hắn ta lẩm bẩm nói: "Không có chuyện đó! Không thể có chuyện đó! Rõ ràng hắn chỉ là tay mơ mới vào, hắn căn bản là không biết sử dụng yêu dẫn chi thuật, tại sao hắn có thể dung hợp được nhiều vụn gỗ vậy chứ? Chẳng lẽ vừa nãy là hắn cố ý? Chứ thực ra hắn biết yêu dẫn chi thuật? tiểu tử này, đúng là thâm sâu!"