“Phù phù!”
Vừa mới xuống đất, Cổ Hàn đã quỳ xuống, dập đầu với Diệp Viễn.
“Diệp trưởng lão, cầu xin ngài cứu sư tôn của ta!” Cổ Hàn đỏ mắt nói.
Vừa rồi lúc đi ra Diệp Viễn đã thuận tay đưa Cổ Hàn đi cùng.
Lúc này có thể nói ra những lời kia, nói rõ bản tính của tiểu tử này không xấu, chỉ là lúc trước quá kiêu căng mới có thể không coi ai ra gì.
Diệp Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Hoàng thành Giang Vĩnh các ngươi giáp với lãnh địa ma tộc, tranh đấu trực diện với nhau, đáng ra cần phải coi bọn họ là kẻ thù lớn nhất. Nhưng mà Lăng Tử Khôn gặp phải ma tộc còn muốn trở mặt với bọn ta để thoả thuận cùng ma tộc. Dạng người này, vì sao ta phải cứu hắn?”
Không phải Diệp Viễn ý chí sắt đá, mà là hắn đã thật sự nhìn đủ sắc mặt vô sỉ của những người này rồi.
Cổ Hàn cắn răng nói: “Sư tôn có đại ân với ta, ta không thể mở to mắt nhìn người chết ở chỗ này! Diệp trưởng lão… Nếu như Diệp trưởng lão không cứu người, bây giờ ta sẽ giết trở về!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Vậy thì ngươi trở về đi. Ta cứu ngươi chẳng qua là tiện tay, nếu ngươi tự muốn tìm chết, ta còn có thể cản ngươi hay sao?”
Khí huyết Cổ Hàn dâng lên, đột nhiên đứng dậy, đi về phía bên kia.
Nhưng mà hắn chưa đi được mấy bước, vô số ánh mắt màu đỏ đã quét về phía hắn.
“Vèo vèo vèo…”
Một đoàn Dịch Cốt Thạc Thử phi về phía hắn!
Cổ Hàn nhất thời như bị tạt một chậu nước lạnh, toàn thân lạnh thấu tim.
Cùng lúc đó, một cỗ lực trường cường đại trong nháy mắt bao phủ hắn khiến hắn căn bản không thể động đậy.
Quy Khư Cảnh ở chỗ này đơn giản là quá yếu.
Phù phù!
Cổ Hàn sợ đến lùi về sau mấy bước, lại bị một giẫm phải một tảng đá ở trên mặt đất trượt chân ngã ra.
“Cứu… cứu mạng!”
Bóng người lóe lên, sự sắc sảo hiện ra.
“Phốc phốc phốc…”
Một kiếm chém ra, đám Dịch Cốt Thạc Thử biến dị kia trực tiếp bị chém chết!
“Có còn muốn trở về nữa không?” Diệp Viễn cầm trường kiếm đứng đưa lưng về phía Cổ Hàn, thản nhiên nói.
Đầu Cổ Hàn lắc như cái trống, sợ đến run lẩy bẩy.
Lúc này hắn mới ý thức được, ở giữa mình và Diệp Viễn có bao nhiêu chênh lệch.
Hắn gặp phải những con thú dữ này, thậm chí ngay cả dũng khí xuất thủ cũng không có.
Mà Diệp Viễn, lại giết chết chúng dễ như lấy đồ trong túi!
Mà hắn trở về không khác gì so với tự đi tìm chết.
Vèo vèo vèo...
Càng ngày càng có nhiều Dịch Cốt Thạc Thử bị bên này hấp dẫn, liều chết xông về phía này.
Diệp Viễn nhẹ nhàng vung kiếm, giống như là chiếc máy gặt tùy ý thu gặt sinh mạng của những con Dịch Cốt Thạc Thử này, những con thú dữ này căn bản không đỡ nổi một đòn.
“Yên tâm đi, những lão già này, một người so với một người lại khôn khéo, súc tích thâm hậu hơn. Những thứ như Dịch Cốt Thạc Thử này mặc dù lợi hại, nhưng mà muốn giết chết bọn họ, sợ rằng còn kém một chút.” Diệp Viễn vừa vung kiếm, vừa lạnh nhạt nói.
Không riêng gì Cổ Hàn, Trịnh Khởi và mọi người ở hoành thành Thiên Ưng cũng là lần đầu tiên thấy Diệp Viễn xuất thủ, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
Ngày đó, Diệp Viễn cũng chỉ là lấy pháp tắc không gian lẩn tránh đòn tấn công của Cổ Hàn mà không chân chính xuất chiêu.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng biết Diệp Viễn mạnh như thế nào!
Nếu như lúc đó Diệp Viễn xuất thủ, sợ rằng đến một chiêu Cổ Hàn cũng không tiếp nổi mà đã bị trực tiếp giết chết!
“Hóa ra Diệp trưởng lão cũng không chỉ có lợi hại ở pháp tắc không gian, chỗ hắn lợi hại nhất, chính là dung hợp pháp tắc!”
“Có thể dung hợp pháp tắc kiếm đạo và pháp tắc không gian tới mức này, Diệp trưởng lão thực sự là thiên tài trong thiên tài! Cái này so với đơn độc lĩnh ngộ pháp tắc không gian còn khó hơn nhiều!”
“Rất rõ ràng, Diệp trưởng lão còn vô cùng thành thạo! Thật không biết hắn ra tay toàn lực thì thực lực sẽ mạnh thế nào!”
…
Vốn dĩ mọi người thấy Diệp Viễn xuất thủ còn có ý định đi lên hỗ trợ.
Nhưng mà bây giờ xem ra, bọn họ căn bản không cần xuất thủ.
Đám Dịch Cốt Thạch Thử kia, căn bản là không chạm được vào người hắn!
Đến cường giả Thần Quân Cảnh cũng vô cùng sợ hãi đám Dịch Cốt Thạc Thử biến dị này, nhưng Diệp Viễn lại chém chúng nhẹ nhàng giống như ở hậu viện nhà mình vậy.
Trong nháy mắt, Diệp Viễn đã chém chết trên trăm con Dịch Cốt Thạc Thử, nhưng mà hắn vẫn khí định thần nhàn như trước, không nhìn ra được một chút khí tức hỗ loạn nào.
Đột nhiên, một con Dịch Cốt Thạc Thử to lớn xông ra từ đám chuột, tạo thành một vệt sáng lao thẳng về phía Diệp Viễn.
“Diệp Viễn cẩn thận! Đây là mãnh thú cấp bốn!” Trịnh Khởi kinh hô.
Nói xong, hắn liền muốn đi lên giúp Diệp Viễn.
“Đừng động, đang chờ chính nó!” Diệp Viễn đột nhiên lên tiếng nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đã không dám tin.
Đối mặt với Dịch Cốt Thạc Thử cấp bốn, Diệp Viễn không lùi mà tiến tới, cố gắng đâm kiếm về phía nó.
Lúc này, khí thế Diệp Viễn tăng vọt, kiếm khí như có như không, không ngừng xuyên qua các tầng không gian.
Pháp tắc kiếm đạo của Diệp viễn đã sớm đột phá tầng bốn ở trong không gian truyền thừa!
Pháp tắc kiếm đạo tầng bốn, dung hợp với pháp tắc không gian tầng hai, đây là điều mà người đi trước chưa từng có được.
Bây giờ, chính là lúc kiểm nghiệm uy lực của nó!
“Rầm rầm rầm…”
Kiếm khí của Diệp Viễn và móng vuốt của Dịch Cốt Thạc Thử giăng khắp nơi giữa không trung, linh khí phiêu đãng, làm những con Dịch Cốt Thạc Thử ở dưới kia bị chấn động bay ra ngoài.
Mọi người của hoàng thành Thiên Ưng thấy một màn này, ai cũng triệt để há hốc mồm.
“Ta… ta đang thấy cái gì đây? Một võ giả Quy Khư Cảnh, thế mà lại đánh hòa nhau với mãnh thú cấp bốn?”
“Không đúng, nhất định là hoa mắt rồi! Cấp bốn đấu với cấp ba đã là vô địch, sao lại có người có thể phá vỡ ma chú này chứ?”
“Trên đời này lại có người yêu nghiệt như thế! Yêu nghiệt như thế! Diệp trưởng lão quả thực không phải là người!”
“Diệp trưởng lão đã không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay thì chính là long trời lở đất!”
…
Mãnh thú cấp bốn, trong cơ thể đã diễn hóa ra tiểu thế giới, cũng có thể sử dụng sức mạnh thế giới.
Mà Diệp Viễn, thế mà lại đánh hòa nhau với nó!
Thực lực cỡ này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, khiến tất cả mọi người há hốc mồm đến muốn rớt cằm.
Lúc Diệp Viễn ở Động Huyền Thần Cảnh đã từng vượt cấp chiến đấu thắng được cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh.
Nhưng mà ý nghĩa lần đó hoàn toàn khác so với lần này.
Đối với tuyệt đại đa số người mà nói, loại chiến đấu vượt đại cảnh giới này đều là không thể nào.
Nhưng mà có một số ít thiên tài, có thể dựa vào cảm ngộ pháp tắc cường đại mà chiến đấu vượt cấp thắng được đối thủ.
Lúc đó Diệp Viễn ở trong tiểu thế giới, kiến thức của những võ giả kia đương nhiên không thể so được với võ giả ở Thông Thiên Giới.
Nhưng mà ở cho dù ở Thông Thiên Giới, thì võ giả Quy Khư Cảnh không đánh lại được Thần Quân Cảnh cũng đã là luật sắt!
Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể phá được cái luật sắt này!
Cấp ba đấu với cấp bốn, đó là một loại biến chất.
Một khi võ giả có được sức mạnh thế giới, vậy thì chính thức có tư cách xưng bá một phương, bởi vì họ có thể giết được tất cả những người cảnh giới thấp hơn chỉ trong nháy mắt.
Cho nên, có thể tưởng tượng được sự chấn động trong lòng của mọi người ở hoàng thành Thiên Ưng bây giờ mãnh liệt đến đâu.
Diệp Viễn cầm Quân Dật Kiếm ở trong tay, cả người giống như hóa thành nhất tôn chiến thần, mỗi một kiếm đều xuất quỷ nhập thần, phiêu diêu bất định.
Lúc này Phiêu Miểu Kiếm Pháp, đúng thật đã được Diệp Viễn vận dụng lên tới đỉnh phong!
Mặc dù đó là mãnh thú cấp bốn, cũng chỉ có thể hít bụi dưới kiếm Diệp Viễn!
Tròng mắt Trịnh Khởi tròn xoe, miệng há một lúc lâu cũng chưa thể ngậm lại được!
Bây giờ chính hắn cũng có chút hoài nghi, rốt cuộc là sao hoàng thành Thiên Ưng lại có một quái vật thế này.
“Ta đã cho là mình đã có sự thấu hiểu đối với thiên phú của Diệp Viễn, nhưng mà bây giờ mới biết được, sự thấu hiểu của ta đối với hắn chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng chìm! Tiểu tử này, bất luận cái gì cũng có thể đem đến cho ngươi kinh hỉ ngoài dự liệu!” Trịnh Khởi đắng chát cười nói.