Lúc nói ra những lời này, hàm răng của Diệp Viễn như đang đánh nhau, mỗi một chữ đều phải dùng hết sức lực toàn thân để nói ra.
Lưng của Diệp Viễn đã bị ép khom xuống, hai chân hơi cong, nhưng lại quật cường không chịu quỳ gối.
Nghe những lời Diệp Viễn nói tất cả mọi người đều biến sắc mặt, bao gồm cả Triệu Thiên Dận.
Võ giả tu luyện theo thiên đạo, cũng kiêng kị, kính sợ nhất thiên đạo!
Lực lượng của thiên đạo, căn bản là nhân loại không có cánh nào ước đoán được.
Diệp Viễn lại nói ra những lời này, thật sự là quá cuồng vọng rồi!
“Coi thường thương thiên, thật đúng là không biết sống chết! Dựa vào thực lực của ngươi, làm sao biết được thương thiên đáng sợ như thế nào?” Triệu Thiên Dận tức giận nói.
“Triệu Thiên Dận, ngươi còn không dừng tay cho ta! Hôm nay ngươi làm nhục đồ đệ của ta như vậy, thì chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của ta cho tốt đi!”
Tinh Uyên nhìn thấy Diệp Viễn chịu thống khổ như thế, trong lòng vô cùng khó chịu.
Coi thường thương thiên?
Sợ là trong số những người ở đây chẳng có ai hiểu thương thiên bằng Diệp Viễn!
Diệp Viễn thân gánh huyết hải thâm thù, sớm đã chẳng còn chút kính nể nào với thương thiên nữa.
Sống lại một kiếp, hắn là đang nghịch thiên mà đi!
Trời muốn diệt Diệp Viễn hắn, Diệp Viễn hắn lại muốn hỏi thương thiên xem, vì sao lại bất công như vậy!
Mặc dù không biết rốt cuộc kẻ thù của Diệp Viễn là ai, nhưng người có thể giết chết một vị Đan Đế đỉnh phong, chắc chắn phải là nhân vật tột đỉnh nhất ở Thần Vực.
So với bọn hắn, quả thực Triệu Thiên Dận không được tính là cái thá gì.
Hơn nữa dựa vào thân phận của Diệp Viễn trước đây, lại làm sao có thế cam tâm quỳ gối trước một tên Vô Lượng cảnh cỏn con?
Đổi lại là lúc trước, Vô Lượng cảnh đến liếm giày cho Diệp Viễn còn không xứng!
Tinh Uyên có thể hiểu được lời nói của Diệp Viễn, cho nên không cảm thấy kinh ngạc, nhưng Triệu Thiên Dận làm nhục Diệp Viễn như vậy, lại khiến hắn không thế chịu đựng được.
Ai ngờ, lần này Triệu Thiên Dận lại cương quyết trước nay chưa từng có: “Tinh Uyên, mặc dù ta kiêng kị thân phận của ngươi, nhưng cũng không phải không có giới hạn. Hơn nữa cũng không phải tất cả mọi người bên cạnh ngươi, đều có thể xem thường uy nghiêm của trẫm! Cho dù hắn thân là đệ tử của ngươi, lần đầu tiên gặp trầm, để hắn quỳ xuống hành lễ, cũng không coi là quá đáng chứ? Huống hồ hắn còn phế đi Càn Nhi, một lạy này, tạm thời coi như là đền tội.”
Triệu Thiên Dận nói như vậy, Tinh Uyên đúng thật là không còn lời nào để nói.
Nếu như Diệp Viễn là đệ tử thứ tám của hẳn, cho dù Diệp Viễn có là người của Vô Biên giới, thì quỳ xuống hành lễ với Phong Hoàng cũng không có gì là không thỏa đáng.
Nhưng vấn đề là, đế một vị Đan Đế quỳ lạy Phong Hoàng thì lại là vô cùng nhục nhã!
Mặc dù Tinh Uyên ở chung với Diệp Viễn không lâu, nhưng đối với tính nết của hắn cũng cỏ chút hiểu biết.
Cho dù Diệp Viễn có chết, cũng không có khả năng hắn chịu quỳ lạy Phong Hoàng!
Trong lúc nhất thời, Tinh Uyên rơi vào lúng túng, không biết nên dùng lời nói như thế nào để phản bác lại Triệu Thiên Dận.
Đúng lúc này, Tiêu Như Yên đột nhiên đi ra từ trong đám người, hướng về phía Phong Hoàng phù phù một tiếng quỳ xuống.
“Phong Hoàng bệ hạ, cầu xin ngài bỏ qua cho sư phụ! Người… người cũng chỉ là vì muốn cứu sư huynh đệ, chứ thực sự không phải là gian tế! Nếu như bệ hạ nhất định phải trừng phạt, Như Yên nguyện ý chịu chết thay sư phụ!” Tiêu Như Yên mặt đầy nước mẳt, nhưng trên mặt lại có sự quật cường không nói ra được.
“Như Yên, chớ có vô lễ! Con mau quay lại đây cho ta!” Tiêu Trường Phong thấy thế kinh hãi, vội vàng quát lớn.
Mạo phạm Phong Hoàng, đây không phải là việc mà Tiêu gia hắn có thể chịu trách nhiệm được!
Phong Hoàng khẽ quay đầu nhìn về phía Tiêu Như Yên, trong lòng Diệp Viễn không khỏi khẩn trương lo lắng.