Chỉ với hương rượu như thế này thì rượu trong tay Diệp Viễn cũng đã vượt xa Liệt Hỏa Thiêu rồi a!
"Oa... Thơm quá! Ca, ta muốn uống!"
Một bên, Ngô Lăng đã say mê, khẽ phát ra một tiếng ngâm thèm nhỏ dãi.
Chỉ thấy khóe miệng của nàng đã chảy nước.
Mùi thơm này, quả nhiên là mê người a!
Đùng!
Ngô Lăng vừa mới đưa tay ra lập tức bị Diệp Viễn dơ một tay đánh bay.
"A! Tại sao ngươi lại đánh ta!"
Một cái tát này đau đến mức làm Ngô Lăng tỉnh lại.
Nhưng mà lúc này nàng lại làm một vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, giống như gặp phải quỷ vậy.
Trên người của tên gia hỏa này thật sự có rượu ngon a!
"Rượu này chỉ mời Ngô huynh uống, không có phần của ngươi!" Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Hứ, quỷ hẹp hòi! Không uống thì không uống, ai mà thèm!"
Tuy nói ra lời như vậy nhưng cặp mắt của Ngô Lăng lại xoay chuyển trên bình nhỏ kia, nước miếng lại chảy ra nơi khóe miệng.
Ở Cực Bắc thảo nguyên này nữ tử cũng rất thích rượu.
Không chỉ riêng Ngô Lăng, tất cả mọi người trong quán rượu nhỏ đều chép miệng trông ngóng, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc bình trong tay Diệp Viễn.
Trước mắt bao người, Diệp Viễn châm cho Ngô Tùng một chén rượu nhỏ.
Rượu ấm vừa ra, mùi thơm càng đậm!
Ngô Tùng làm một vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, hắn bị đĩa bánh hạnh phúc này nện cho choáng váng.
Chỉ có một mình mình có thể uống rượu này a!
"Ngô huynh, nếm thử rượu của Cơ mỗ xem thế nào." Diệp Viễn làm một tư thế mời, khẽ cười nói.
Ngô Tùng liều mạng nuốt nước miếng, cơn thèm thuồng trong bụng đã sớm động đậy không thôi.
"Vậy... Ngô mỗ không khách khí!"
Ngô Tùng bưng rượu lên, đặt ở chóp mũi hít một hơi, xém chút nữa đánh rơi cả cái chén.
Quá thơm!
Hắn uống rượu nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ngửi qua hương rượu nào nồng tới cực điểm như thế này.
Những người khác nhìn Ngô Tùng mà chảy nước miếng không thôi, từng người một đều không ngừng hâm mộ.
Ngược lại, Ngô Tùng một bên đưa rượu đến miệng, thật sự có chút không nỡ uống.
"Chậc chậc, rượu Hú Dương Chiếu này đại nhân đều không nỡ cho ta uống một ngụm, tiểu tử, ngươi thật có lộc ăn!" Một bên, Ninh Thiên Bình làm một vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, nói.
Diệp Viễn cười mắng: "Hỗn tiểu tử nhà ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi đã uống trộm bao nhiêu lần, còn dám ở chỗ này tố khổ, thật sự cho rằng ta không dám đánh ngươi sao?"
Ninh Thiên Bình làm một mặt ngượng ngùng nói: "Ta đây không phải sợ lạnh hay sao? Ha ha, rượu này của đại nhân thật sự càng uống càng mê, còn mạnh hơn cả Như Mộng Tửu gấp lần!"
Diệp Viễn liếc mắt, không thèm để ý.
Đi vào vùng đất nghèo nàn này, trong vòng thời gian nửa năm này, sau khi Diệp Viễn nghe ngóng tin tức thì lập tức chế tạo ra cái Hú Dương Chiếu này.
Mặc dù Diệp Viễn không sợ gió lạnh, nhưng tại vùng đất nghèo nàn này tóm lại vẫn không thoải mái.
Uống ngụm rượu ấm, hết thảy tự giải.
"Ngô huynh, cũng không phải Cơ mỗ hẹp hòi. Rượu này ngươi chỉ có thể uống một chén, không cách nào uống thêm được nữa." Diệp Viễn cười nói.
Ngô Tùng nghe vậy cười nói: "Cơ huynh đệ quá xem thường Ngô mỗ rồi, Ngô mỗ có danh xưng là ngàn chén không say. Cái Liệt Hỏa Thiêu này ta uống năm vò cũng hoàn toàn không có vấn đề."