Nguyên Khí tầng bốn!
Nguyên Khí tầng nàm!
Nguyên Khí tầng sáu!
Trong nháy mât cảnh giới của Diệp Viễn từ Nguyên Khí tầng ba đột phá đến Nguyên Khí tầng bốn, lên như diều gặp gió, cứ như vậy cho đến khi vượt qua Nguyên Khí tầng sáu mới ngừng lại.
Sau khi Cừu Ánh chứng kiến cảnh này, trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời lại quên việc ra tay với Diệp Viền.
“Chuyện này… Làm sao có thế?” Cừu Ảnh hít một hơi khí lạnh.
Hẳn đột nhiên nghĩ đến cảnh hồi nãy Diệp Viên ăn đan dược, trong đâu lập tức nghĩtới đây không phái là công hiệu của viên đan dược đó chứ?
Tuy hần từng nghe nói có loại đan dược có thể làm tăng thực lực lên trong thời gian ngần, nhưng loại đan dược khiến cho cảnh giới tăng lên liên tục như vậy, thật đúng là là lần đâu tiên hán thấy.
Trong lòng Cừu Ảnh không ngừng suy nghĩ, nếu như mình có loại đan dược như vậy trong tay, thì hoàn thành nhiệm vụ há chẳng phải là đơn giản giống như chém dưa thái rau sao?
Nhưng bây giờ một kẻ mới bước vào tu luyện kém hân những bốn tăng cảnh giới, vậy mà trong nháy mẳt lại chỉ còn kém hần một tâng.
Mặc dù Nguyên Khí tầng sáu và Nguyên Khí tầng bảy không cùng một cấp bậc, thế nhưng phải châc chắn rằng, Diệp Viên đích thực là cũng có sự chuẩn bị chu đáo để đối phó với Cừu Ánh. Phối hợp Thuấn Thiểm cấp viên mãn kia, Diệp Viễn chưa chắc là không thể đánh với hấn một trận.
Cừu Ảnh đột nhiên cảm giác được hôm nay có gì đó vô cùng khác thường, tên tiểu tử ở trước mặt mang cho hân thật sự quá nhiều ngoài ý muốn. Vốn đang than phiền nhiệm vụ này quá đơn giản, nhưng lúc này hắn không khỏi có chút hối hận khi nhận được nhiệm vụ này.
Có điều bất kể như thế nào thì vần phái hoàn thành nhiệm vụ, nếu không địa vị mả hân vất vả có được ờ Mặc Sát sẽ trở thành vô nghĩa.
Hiển nhiên, đến bây giờ Cừu Ánh vẳn muốn hoàn thành nhiệm vụ, là bởi vì sau khi Diệp Viễn ăn Ngũ Hành Thông Linh Đan, cảnh giới cuối cùng mà hân đạt được cùng lám là dừng lại ở Nguyên Khí tầng sáu.
Đây lả một cảnh giới hẳn có thế chấp nhận được.
Cặp mắt híp lạí, sát khí trên người Cừu Ảnh đã khóa chặt Lục Nhi.
Một chữ “Giết !!!” vang
lên.
Cừu Ảnh trực tiếp ra chiêu thức mạnh nhất, hân từng dùng chiêu thức này giết chết vô số đối thú.
Một chữ giết, đơn giản trực tiếp, lại hung hảng đáng
sợ.
Một đòn tấn công không có chút điêu luyện nào. Lục Nhi đứng ở đó, căn bản còn chưa kịp phán ứng thì kiếm đã lao tới trước mặt nàng.
Khóe miệng của Cừu Ảnh thoáng qua một tia cười gằn, dường như thấy được cảnh hương tiêu ngọc vẳn cúa Lục Nhi, cùng với hình ảnh vô cùng đau đớn của Diệp Viễn.
Nhưng chính vào lúc kiếm của Cừu Ảnh sẳp đâm rách cố họng Lục Nhi, một tiếng “Keng” vang lên. Tay cầm kiếm của hắn run run, đoản kiếm chưa bao giờ rời khói tay của hấn đã bị đánh bay.
Lực đạo to lớn truyền tới, cả người của Cừu Ảnh cũng bị đánh văng bay ra ngoài.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Viễn dùng võ kỹ Thuấn Thiếm di chuyến đến bên cạnh Lục Nhi, nhưng lại tới trước khi Cừu Ánh ra tay xong.
Hắn chỉ là đưa ngón tay ra nhẹ nhàng điểm một cái, chuấn xác đánh trúng đoản kiếm cúa Cừu Ảnh, đánh bay hấn sang một bên.
Tuyệt Dương Chỉ!
Tu hành mấy ngày, Tuyệt Dương Chí cúa Diệp Viền đã có chút thành tựu, đạt tới cấp độ nhập môn.
Cấp bậc võ kỹ đạt tới bậc này, tất nhiên không phái dễ dàng luyện thành như vậy. Diệp Viễn có thể dùng thời gian mấy ngày mà đạt được cấp độ nhập môn, đã là thiên phú trác tuyệt lắm rồi.
Tuyệt Dương Chỉ cho dù là cấp độ nhập môn, nhưng với cánh giới Nguyên Khí tầng sáu của Diệp Viễn lúc này xuất ra, chưa châc Cừu Ảnh có thể chịu nổi.