Diệp Viễn nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ta tìm Dung Hi Nguyệt.”
Đồng tử Mạnh Hưng co rụt lại, nói: “Cách đây không lâu, Hi Nguyệt thiếu chủ đã rời khỏi hoàng thành Vân Ngọc, trở về Đế Đô Cửu Hứa.”
Diệp Viễn nhíu mày, lại hỏi: “Còn Dung Hoa thì sao?”
Mạnh Hưng cung kính nói: “Thành chủ đại nhân cùng Hi Nguyệt thiếu chủ đi cùng nhau.”
Ngoài Hoàng thành Thiên Ưng, một bóng người biến ảo mà ra.
Người trẻ tuổi đứng chắp tay, nhìn thành trì nhỏ quy mô trung bình dưới chân kia, vẻ mặt xem thường.
Vù!
Khí thế người trẻ tuổi vừa thả xuống, khí tức kinh khủng nháy mắt bao phủ cả toà thành trì.
Tả Thư Kiệt chờ đám thiên thần cường giả, lúc này đang vây quanh Ninh Thiên Bình hỏi lung tung này nọ.
Bọn họ rất tò mò với việc mấy trăm năm nay Diệp Viễn đã trải qua, đương nhiên muốn hỏi cho rõ.
Nhưng đúng lúc này, một đạo áp lực kinh khủng bao phủ cả thành Thiên Ưng Hoàng.
Vẻ mặt Tả Thư Kiệt đột nhiên thay đổi, sắc mặt tái nhợt, trên trán đã có mồ hôi lạnh âm thầm tuôn ra.
“Đây… Đây là uy áp gì?” Sắc mặt Tả Thư Kiệt khó coi nói.
Đạo khí tức này quá mức khủng bố, khủng bố đến nỗi khiến người ta không còn sinh ra suy nghĩ phản kháng.
Về phần rốt cuộc mạnh bao nhiêu, cảnh giới như Tả Thư Kiệt đây vốn không thể nào phán đoán.
Tiểu Đồng vẫn luôn trêu chọc Bảo Trư, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, thản nhiên nói: “Phán đoán từ khí tức này, hẳn là Thiên tôn.”
Sắc mặt tất cả mọi người đột nhiên thay đổi, không dám tin nhìn về phía tiểu Đồng.
“Thiên… Thiên tôn? Ngươi không nói đùa chứ?” Tả Thư Kiệt không dám tin nói.
Hắn ta thực sự không thể tưởng tượng nổi, thành Thiên Ưng Hoàng vì sao lại có cường giả Thiên tôn vào xem.
“Diệp Viễn có trong thành không, bảo hắn cút ra đây cho bản tôn.” Đúng lúc này, một giọng nói vang vọng cả thành Thiên Ưng Hoàng, ngắt lời của tiểu Đồng.
Tự xưng bản tôn, vậy đương nhiên là Thiên tôn.
Sau khi khiếp sợ, Tả Thư Kiệt mang theo đám người đi ra nghênh đón.
Bóng người giữa không trung kia trông vô cùng hư ảo, vô cùng loá mắt, Tả Thư Kiệt vốn không dám nhìn thẳng.
Tả Thư Kiệt cung kính quỳ xuống, khiêm nhường nói: “Thành chủ Thiên Ưng Tả Thư Kiệt bái kiến Thiên tôn đại nhân!”
Mặc dù không dám nhìn thẳng, nhưng ánh mắt liếc nhìn thoáng quá, cường giả Thiên tôn này cực kỳ trẻ tuổi, điều này khiến trong lòng Tả Thư Kiệt vô cùng rung động.
Hắn ta đương nhiên chưa từng thấy cường giả Thiên tôn, nhưng kẻ ngu cũng biết có thẻ lên được vị trí Thiên tôn đều là lão quái vật sống trên một triệu năm.
Người trẻ tuổi trước mắt này hiển nhiên không có.
Cường giả trẻ tuổi như Thiên tôn rốt cuộc từ đâu mà đến?
Người trẻ tuổi thản nhiên nhận lấy, thản nhiên nói: “Ai là Diệp Viễn?”
Tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, không ngờ tới Thiên tôn này lại đến vì Diệp Viễn.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
“Xem ra các ngươi cảm thấy bản tôn rất dễ nói chuyện?”
Bàn tay người trẻ tuổi chậm rãi nâng lên, mưa gió đột nhiên thét gào.
Linh khí đất trời mười vạn dặm xung quanh điên cuồng tụ lại chỗ hắn ta.
Sức mạnh thế giới cấp Thiên tôn bỗng nhiên tràn ra, đất trời biến đổi.
Lần đầu tiên trong đời, những cường giả nơi hoang vu hẻo lánh nhận ra được sự đáng sợ của cường giả cấp Thiên tôn.
Mà cái giá là cái chết.
Một chưởng này rơi xuống, biến thành Thiên Ưng Hoàng tan thành mây khói.