“A! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Nội tâm Diệp Viền thống khổ hò hét.
« Thiên Diẻn Hồn Quyết » là pháp quyết tu hồn mạnh nhất ở Thần Vực, cha con Cơ Thanh Vân cũng lào bởi vì tu luyện môn pháp quyết này mới có thể danh chấn Thần Vực.
Nhưng bây giờ, ngay cả « Thiên Diễn Hồn Quyết » đều không giải quyết được vấn đề thần hồn như muốn xé rách này sao?
Chẳng qua là một lần đột phá đơn giản mà thôi, làm sao lại phát sinh loại chuyện này?
Ngay tại lúc Diệp Viễn bàng hoàng bất lực gần như tuyệt vọng, thần hồn của hắn lại phát sinh dị biến lần nữa!
Từng cái văn tự vô danh màu vàng kim chậm rãi chảy vào trong não của Diệp Viễn, giống như một dòng nước nhỏ, trong nháy mãt tưới Ướt thần hồn của hẳn!
Những văn tự màu vàng kim này huyền diệu vô cùng, mỗi một văn tự sau khi tiến vào trong não Diệp Viễn lập tức biến mất không thấy gì nữa, mà thần hồn của hắn cũng được tu bổ một phần.
Dần dần, loại đau đớn như thần hồn bị xé rách giảm bớt, đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Có điều những văn tự màu vàng kim này vẫn không ngừng tiến vào trong não của Diệp Viền, chẳng những hoàn toàn tu bố mà còn nuôi dưỡng thần hồn của hắn, đế nó chậm rãi lớn mạnh!
“Cái này… Những văn tự này đến cùng là cái gì? Lại có hiệu quả thần kỳ như thế?”
Dù kiếp trước Diệp Viễn là một đại Đan Đế, cũng chưa từng thấy chuyện quỷ dị huyền bí như vậy. Chỉ riêng bản thân văn tự, đã có thế đế thần hồn lớn mạnh, cái này cần thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào đây!
Chẳng lẽ những văn tự này là pháp quyết tu hồn? Vậy nếu như nắm giữ được những văn tự này, mình chẳng phải là sẽ trở thành một tồn tại nghịch thiên?
Chẳng lẽ nói, những văn tự này đã siêu việt qua thế giới này, là văn tự thần trong truyền thuyết?
Vì kiếp trước Diệp Viên nghiên cứu đan dược chi đạo nên đã từng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, học được vô số văn tự ngôn ngữ.
Thế nhưng những văn tự màu vàng kim này, hẳn lại không biết chút nào!
Những văn tự này là từ đâu tới? Vì sao lại tiến vào não cúa mình?
Hiện tại trong lòng Diệp Viễn có rất nhiều nghi hoặc.
Lần này đột phá cảnh giới thật sự lả quá quý dị, đã vượt ra khói sự nhận thức cúa hẳn!
Thần hồn cúa Diệp Viễn đã hết đau, nhưng hẳn lại bi ai phát hiện ra mình không làm được cái gì, chí có thế mặc cho những văn tự kia tiến vào trong não cúa mình.
Nếu không làm được gì, Diệp Viễn cũng dứt khoát không làm gì nữa, bắt đâu đánh giá ti mi những văn tự màu vàng kim kia.
Vừa mới tỉ mỉ đánh giá những văn tự đó, Diệp Viền lập tức cảm nhận được những văn tự này không tầm thường.
Trong mồi một nét bút đều để lộ ra một loại cảm giác kỳ diệu, đó là một loại cảm giác mênh mông mà ngôn ngữ không cách nào miêu tả được, dường như những văn tự này đang miêu tả cả trời đất vậy!
Cái loại cảm giác đó, thậm chí đế Diệp Viền sinh ra một loại ảo giác muốn xông lên bầu trời.
Cơ Thanh Vân đã từng cùng là cường giả Thần Vương, nhưng cảnh giới của hân hoàn toàn là đi trên con đường đan đạo, lý giải thiên địa chưa châc có bao nhiêu sâu.
Dù vậy, hán cũng là Thần Vương chân chính, đối với cảm ngộ thiên đạo cũng cực kỳ sâu sâc.
Thế nhưng là khi nhìn thấy những văn tự này, Diệp Viền cảm thấy lượng hiểu biết của mình cũng chầng là cái cóc khô gì!
Trước những văn tự này, Diệp Viễn cảm thấy mình hiểu về thiên đạo giống như là trẻ con tập tẻnh học theo vậy.
Cảm giác như trong những văn tự này ấn chứa đại đạo mênh mông hùng hậu, dù là Diệp Viễn không hiếu, loại lực trùng kích kia cũng vằn xâm nhập vào linh hồn của hân!
“Chầng lẽ nói, những văn tự này thật sự là văn tự thần? Là tồn tại áp đảo phía trên cả Thần Vương? Thế nhưng… Bọn chúng đến cùng là từ đâu tới? Chầng lẽ ta đột phá Linh Dịch cảnh, những văn tự này liền tự động tiến vào trong não của ta? Hôm nay ta không có giẫm phải ** mà!’
Diệp Viễn biết mình nhặt được bảo!
Lấy tầm mẳt và kiến thức của hân, tất nhiên biết những văn tự này không tầm thường.
Cho dù là « Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết», ờ trước mặt bản văn tự này, cũng sợ là không bâng một phần!
Bản văn tự này, cho dù không phải văn tự thần trong truyền thuyết, cũng tuyệt đối là thứ làm cho cả Thần Vực điên cuồng!