“Nói liên thiên! Thông đạo duy nhất của hai giới bị Cuồng Phong giới trấn giữ, chỉ dựa vào thực lực của ngươi mà có thể trốn thoát ra được từ Cuồng Phong giới hay sao?”
“Người trẻ tuổi, đừng có có chút thực lực là ra ngoài làm màu tinh tướng. Trong chuyện lớn thì không nên khoác lác, dễ bị vạch trần!”
“Thì ra ngươi đã tới Cuồng Phong giới, không biết có mang đặc sản gì từ Cuồng Phong giới về hay không? Ha ha ha. ”
Một đám người cùng nhau cười lớn, nhao nhao chê’ giễu Diệp Viễn nói khoác cũng không có trình độ.
Bọn họ thấy Diệp Viễn ngồi ở vị trí kia, vốn dĩ đã cảm thấy không thoải mái. Lúc này vừa hay tóm được chỗ “sơ hở” của hắn nên tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.
Lúc này, tông chủ của Huyền Dương Tông tên là ô Minh ngồi đối diện với Diệp Viễn cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này, việc hôm nay không thể đùa được. Ngươi nói ngươi đã từng tới Cuồng Phong giới, dù sao cũng phải chứng minh một chút xem? Nói suông thì ta cũng nói ta từng tới Cuồng Phong giới được, ngươi tin sao?”
Huyền Dương Tông chỉ đứng sau tam tông, thực lực của õ Vinh cũng cực kỳ cường hãn.
Nếu như hôm nay không có Diệp Viễn ở đây, hẳn là vị trí kia sẽ là của ô Vinh ngồi.
Hơn nữa trước đây Diệp Viễn chọn diệt Thiên Tà Tông của Mao Nguyên Cơ, kỳ thật đây chính là thế lực phụ thuộc của Huyền Dương Tông.
Tông môn ớ Bắc vực san sát, giữa các thế lực thường thường đều có quan hệ phụ thuộc.
Muốn thoát khỏi số mệnh phụ thuộc, trong tông môn tối thiểu nhất cũng phải có một vị cường giả Thần Du Cảnh hậu kỳ tọa trấn.
Mà ô Vinh này chính là cường giả Thần Du Cảnh tầng chín, so với lão tổ tam tông Thần Du cảnh đại viên mãn thì cũng chỉ kém hơn một chút.
Tuy nói chỉ kém nhau một chút, nhưng một chút này lại là cách nhau cả một trời một vực.
Trong những tiểu thế giới như ở Vô Biên giới thế này, sau khi tu luyện tới Thần Du Cảnh, mỗi một bước tiến đều vô cùng gian nan. Thần Du cảnh tầng chín tới Thần Du Cảnh đại viên mãn, nhìn thì khoảng cách không nhiều, nhưng bước này lại cực kỳ khó bước ra.
Đây là hạn định quy tắc của thiên địa, phàm nhân không thế nào vượt qua.
Mà từ Thần Du cảnh đại viên mãn đến phá toái hư không trở thành Vô Lượng cảnh, bước này lại càng khó hơn lên trời.
Cho nên mặc dù cường giả Thần Du Cảnh ở Vô Biên giới nhiều, nhưng người chân chính có thể phi thăng Thần Vực thì lại chẳng có mấy ai.
Cho dù là những cường giả đẳng cấp như lão tổ của tam tông, muốn bước đến bước này, cũng là ngàn khó vạn khó.
ô Vinh không dám nói thêm cái gì với lão tổ tam tông và Nhậm Tinh Thuần, không có nghĩa là hắn không dám làm khó Diệp Viễn.
Chỉ là một tên tiểu bối mà thôi, chẳng lẽ tam tông cũng thật sự dám động thủ với hắn hay sao?
Huống hồ, tên tiểu bối này còn ăn nói lung tung.
Diệp Viễn cười nói: “Các ngươi cười ta ăn nói hàm hồh, ta lại cười các ngươi ngây thơ vô tri! Nếu như không có lực lượng thì làm sao Cuồng Phong giới lại dám làm ra hành động như vậy? Các ngươi muốn chứng minh đúng không, ta cho các ngươi thấy!”
Thân ảnh của Lam Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn, đám người thấy vậy mặt đều biến sắc.
“Linh khí không gian!”
Cho dù là ô Vinh thì trong mắt cũng lộ ra hỏa nhiệt lúc nhìn thấy hành động này của Diệp Viễn.
Có điều, hỏa nhiệt của hắn rất nhanh đã biến mất.
Nếu như Diệp Viễn đã dám bạo gan mang cái này ra, hiển nhiên là không sợ bọn hắn cướp mất.
Thậm chí có khả năng, Linh khí không gian này chính là của một trong bốn vị ngồi trên kia cho hắn.
“Người này là nô lệ ta bắt được lúc ớ Cuồng Phong giới, các vị đều là cường giả Thần Du cảnh, chỉ cần hơi kiểm tra thần hồn của hắn một chút là biết.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Những người kia kiếm tra thần hồn của Lam Phong một chút, phát hiện quả nhiên là có hơi khác biệt với võ giả Vô Biên giới, không khỏi vô cùng kinh hãi.
Mặc dù những người này biết Cuồng Phong giới đã chiếm lĩnh Nam vực, nhưng cũng vẫn chưa từng thấy võ giả Cuồng Phong giới. Lúc này nhìn thấy Lam Phong thì đều không khỏi hiếu kỳ đánh giá.
“Đây chính là võ giả Cuồng Phong giới sao, xem ra cũng rất bình thường!”
“Đúng vậy, một tên Hóa Hải cảnh tầng bốn cỏn con, thì có thể nói lên được cái gì chứ?”
“Ha ha, nhìn cách ăn mặc này của hắn, đúng thật là quê mùa đến vứt đi.