Nghe Ninh Nhất Hiền cảm thán, tất cả mọi người đều chấn động.
Hải lão và Đoàn lão đầu trong miệng hắn nói, đều là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Nếu như có bọn họ, lực lượng của Vô Biên giới sẽ hùng hậu hơn rất nhiều.
Mặc dù trong cuộc đại chiến giữa hai giới như thế này, tầng lớp võ giả cấp thấp có thể phát huy được vai trò rất lớn, nhưng nhân vật chiến lực mạnh mới là nhân tố quyết định hướng đi của cuộc chiến.
Nếu như Cuồng Phong giới không có Triệu Thiên Dận, Vô Biên giới cũng sẽ không e sợ Cuồng Phong giới như thế.
Một mình Triệu Thiên Dận đã có thể quét ngang toàn bộ Vô Biên giới rồi.
Sức chiến đấu như vậy, đúng là khiến cho người ta tuyệt vọng.
Diệp Viễn lại là lần đầu tiên nghe nói đến Vô Biên giới lại có hai nhân vật cường giả như vậy, không khỏi vô cùng hiếu kỳ.
Nếu như Vô Biên giới thật sự có năm cường giả Thần Du cảnh đỉnh phong, ít nhiều cũng coi như là có sức tự bảo vệ mình.
Nói đến đây, Diệp Viễn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Trong tiểu thế giới, mỗi một giới đều có một vị giới chủ, Triệu Thiên Dận dĩ nhiên là giới chủ của Cuồng Phong giới.
Diệp Viễn đã ở Vô Biên giới thời gian lâu như vậy mà lại không biết giới chủ của Vô Biên giới là ai.
Lẽ nào, chính là một trong hai người này?
“Mấy năm nay, đa phần thời gian Hải lão đều ở Rừng Sâu Vô Biên, cũng không biết là người đang bận rộn cái gì. Bây giờ xảy ra việc lớn như vậy, người không thế nào khoanh tay đứng nhìn chứ?” Tĩnh Huyền nói.
“Đúng vậy, từ trước đến nay Hải lão luôn xa lánh sự đời, nhưng mà chuyện lần này liên quan đến sự an nguy của cả Vô Biên giới, nếu như hắn lâm trận bỏ chạy thì thật quá khiến lòng người rét lạnh.” Ninh Nhất Hiền nói.
Đúng vào lúc này, một giọng già nua văng vẳng vang lên, quanh quẩn trong đại điện.
“Đám tiểu tử các ngươi, cả ngày nói huyên thuyên khua môi múa mép ở sau lưng ta, chẳng trách lão đầu ta luôn bị hắt xì! Hắt xì!” Nói rồi, lão đầu đó đúng thật là hắt xì một cái.
Vừa nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều đoán được là ai đến.
Không phải Hải lão thì còn là ai?
Đúng thật là vừa nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới!
Một lão đầu mặc quần áo bằng sợi đay sờn rách cứ thản nhiên như vậy tiến vào đại điện, nhìn vào lại giống như một lão đầu rất bình thường.
Bốn người bên trên nhìn thấy lão đầu này, đưa mắt nhìn nhau một cái, đều vô cùng hưng phấn.
Sự xuất hiện của lão đầu này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần chấn động.
“Ha ha, Hải lão, đúng thật là người rồi!” Tân Hồng Đào vừa thấy Hải lão lập tức cười lớn nói.
“Hải lão, cuối cùng cũng coi như là người trở về đúng lúc, nếu không mấy người chúng ta không chống đỡ nổi tràng diện này mất!” Ninh Nhất Hiền nói.
Tĩnh Huyền và Nhậm Hồng Đào đều không nói gì, nhưng biểu hiện của bốn người này, hẳn là đều âm thầm coi Hải lão làm lãnh tụ.
Mà những người này lại không chú ý tới lúc này Diệp Viễn vẫn còn đang trong trạng thái vô cùng chấn kinh, rất lâu sau vẫn chưa định thần lại được.
Lúc Hải lão tiến vào, ánh mẳt như có như không liếc nhìn Diệp Viễn, còn mỉm cười ra hiệu với hắn.
Lúc đó Diệp Viễn lập tức choáng váng, bởi vì hắn đã từng gặp lão đầu này!
Lão đầu này không phải ai khác, chính là lão đầu Thất Hải bày quầy bán hàng mà Diệp Viễn gặp ở Hân Dương Thành!
Đến bây giờ, dường như Diệp Viễn có thể khẳng định, lão đầu Thất Hải này chẳc chắn là giới chủ của Vô Biên giới!
cảm giác của Diệp Viễn vô cùng nhạy bén, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, uy thế phát ra từ trên người Thất Hải còn mạnh hơn so với cả ba người Ninh Nhất Hiền.
Cũng chỉ có giới chủ một giới, tập hợp khí vận một giới, mới có thể đạt được đến trình độ như vậy.
Rất có khả năng, lão đầu Thất Hải này đã đặt một chân vào Vô Lượng Cảnh, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi.
Ba người Ninh Nhất Hiền hẳn là đã ngầm tự nhận mình là hậu bối.