Biến cố xảy ra quá bất ngờ, thậm chí lão tam và lão tứ còn chưa kịp phản ứng.
Trần Kiệt Thu không do dự, sau khi đánh lén xong lão nhị, sớm đã chuẩn bị xong công kích lập tức đánh về phía lão tam!
Một tia hàn mang hiện lên, tốc độ của lưỡi đao cực nhanh cắt đứt cánh tay lão tam. c
ũng may là lão tam phản ứng nhanh, thân thể thoáng cái né sang bẻn cạnh được một chút, nếu không lần này cá người hẳn đã bị chém thành hai nửa!
“A!” Lão tam kêu thảm một tiếng, vội vàng vận chuyến nguyên lực, muốn ngăn vết thương đố máu.
Lão tứ hoàng sợ nhìn xem Trần Kiệt Thu, nối giận nói: “Lão đại, ngươi như vậy là ý gì?”
Ra tay đánh lén thành công, trong lòng Trần Kiệt Thu trớ lên nhẹ nhõm.
Trong số Nam Lĩnh tứ kiệt, thực lực của lão tứ là kém còi nhất, chỉ mới Linh Dịch tầng một, đối phó không khó.
Hân sợ nhất lè lẫo nhị và lẫo tam liên thủ, vậy thì ít nhiều cũng có chút phiền toái.
Nếu như bên này bọn hấn đánh đến lưỡng bại câu thương, chẳng phải là tiếu tử bên cạnh được lợi rồi? “Ha ha, không có ý gì cả, ý của ta… Chẳng lẽ lao tứ ngươi còn không biết?” Trần Kiệt Thu giống như cười mà không phải cười nói.
Lâo tứ biến sác, cắn răng nói: “Lão đại ngươi thật là ác độc! Bốn huynh đệ chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử đã mười năm rồi. Vậy mà ngươi vì một thanh Linh khí, lại xuống tay với huynh đệ sinh tử!”
Trần Kiệt Thu cười lạnh nói: “Huynh đệ sinh tử? Đừng cho là ông đây không biết mấy chuyện xấu xa của các ngươi! Mấy năm này cánh các ngươi cứng cáp rồi, nuốt riêng bao nhiêu chiến lợi phấm? Lần nào ta không mở một con mát nhắm một con mât cho qua? Mỗi lần gặp được cường địch, lão tứ ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ, là ai cán ở phía sau cho các ngươi? Hiện tại vất vả lắm mới gặp được một thanh Linh khí, vậy mà các ngươi còn muốn kiếm một chén canh với ông đây! Thanh Linh khí này, ở trên tay các ngươi có cái rắm tác dụng à?”
“Coi như thế, ngươi cũng không thế hạ sát thủ như thế chứ! Tinh cảm các huynh đệ nhiều năm như vậy, chuyện g) không thể thương lượng?” Lão tứ vô cùng phẫn nộ chất vấn.
“Thương lượng cái rẳm! ông đây còn không biết tính nết mấy tên chó chết các người sao? Nếu là những thứ khác thì cũng thôi, nhưng đây chính là một thanh Linh khí đấy! Ngay cả lão quái Ngưng Tinh Cảnh cũng rất khó có được Linh khí! Các ngươi làm sao có thế trơ mắt nhìn một mình ta dùng? Cho nên, vẵn là giết sạch sẽ, thanh Linh khí này sẽ thuộc về Trân Kiệt Thu ta!” Trần Kiệt Thu càng nói càng kích động.
Săc mặt lão tứ thay đối mấy lần, cuối cùng vẫn hạ giọng, năn nỉ nói: “Đại ca, trong số bốn huynh đệ thực lực của ta yếu nhất, căn bản là không nghĩ tới có thể có một thanh Linh khí. Hiện tại nhị ca, tam ca một chết một bị thương, ta lại càng không có uy hiếp gì, có thế thả ta đi hay không? Ta sẽ lập lời thề thiên đạo, tuyệt đối không mang chuyện ngươi có được Linh khí nói ra!”
Lão tứ nói cực kỳ thành khấn, dáng vẻ không tranh quyền thế, lại để Trần Kiệt Thu bình tĩnh lại.
Trầm mặc trong chốc lát, Trần Kiệt Thu gật đầu nói: “Được, lập thệ đi!”
Lão tứ nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng cảm kích nói: “Cám ơn đại ca!”
Lão tứ cũng không do dự, trực tiếp đưa tay lên trời nói: ‘Ta nhân danh thiên đạo phát thệ, tuyệt đối không đem chuyện hôm nay đại ca thu hoạch được Linh khí tiết lộ ra ngoài, nếu không…”
Lời thề thiên đạo của lão tứ mới nói đến một nửa, dị biến lại phát sinh thêm lần nữa!
Đao của Trần Kiệt Thu nhanh như thiểm điện chém về phía lão tứ!
Lão tứ còn tưởng rằng lão đại thực sự buông tha cho hắn rồi, không nghĩ đến hân lại lên cơn nhưthế, dường như đã có ý quyết giết từ trước?
Lẵo tứ không có chuẩn bị bất kỳ phòng ngự nào, bị đao kia xuyên qua trái tim…
Cho đến bây giờ, lão nhị và lão tứ đẫ chết, lão tam còn lại nửa cái mạng.
Vết đao có độc, nhiều nhất nửa ngày, lão tam châc chân phải chết không nghi ngờ.
Làm xong hết những chuyện này, Trần Kiệt Thu nhìn sang Diệp Viền, cười nói: “Chúc mừng ngươi, châm ngòi ly gián thành công, bốn huynh đệ chúng ta, bây giờ chỉ còn lại một mình ta.”
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Nam Lĩnh chó chết các ngươi thật đúng là huynh đệ tình thâm nha, thấy tình cảnh vừa rồi ta sáp cảm động đến suýt rơi lệ đấy.”
Trần Kiệt Thu không thèm đế ý đến châm chọc của Diệp Viễn, nói ra: “Ta còn tưởng rằng vừa rồi ngươi sẽ thừa dịp loạn mà chạy trốn, không ngờ ngươi nhịn được.” “Không phái ngươi vân luôn phòng bị ta sao? Nếu ta chạy trốn, ngươi lập tức có thể cho ta một kích, đúng hay không?” Diệp Viễn nói.
Trần Kiệt Thu hơi kinh ngạc nói: “Không ngờ tuy tiểu tử ngươi không có thực lực, nhưng mắt quan sát lại có chút cấn thận, là một nhân tài. Có điều nếu không như thế, ngươi làm sao kích động được huynh đệ chúng ta tự giết lẫn nhau chứ.”