Diệp Viễn vơ vét hơn trăm cái nhẫn trữ vật, bảo tất cả bọn họ đều thề với thiên đạo rồi mới bỏ qua.
Không cần xem cũng biết trăm cái nhẫn trữ vật này, nhất định là một số lớn tài phú.
Những người này đều đi ra từ đế đô, cũng không keo kiệt như những thiên tài ở hoàng thành.
Đột phá đến Thần Toàn Cảnh, tiêu phí của Diệp Viễn sẽ chỉ càng nhiều, đương nhiên hắn cũng sẽ không ghét bỏ nhiều tiền.
Thu hết nhẫn đựng vật, Diệp Viễn cười với Trác Hàm, nói: “Các ngươi tiếp tục cảm ngộ thiên đạo đi, ta sẽ không quấy rầy. Có duyên, sẽ còn gặp gỡ.”
Nói xong, Diệp Viễn xoay người rời đi.
“Đây… thế là đi rồi?” Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Thông Thiên Sơn cũng không phải muốn đến là có thể đến, mỗi lần tới Thông Thiên Sơn, trên người võ giả đều sẽ mang đi không ít khí tức thiên đạo.
Chỉ có tiêu hóa hết những khí tức thiên đạo này, mới có thể đi vào lần nữa.
Đối với dạng thiên tài như Lãnh Thu Linh, Trác Hàm này mà nói, bọn họ chỉ dùng khoảng trăm năm, còn có khả năng tiêu hóa gần hết toàn bộ thiên đạo.
Nhưng mà đối với võ giả có tư chất yếu một chút, bọn họ phải bỏ ra tới nghìn năm, thậm chí vạn năm mới có thể tiêu hóa những thiên đạo này.
Cho nên, mỗi một lần tới Thông Thiên Sơn, đối với võ giả mà nói đều là cơ hội cực trân quý, bọn họ đều vô cùng quý trọng.
Bây giờ, nhìn ý của Diệp Viễn, lại là muốn rời khỏi sớm.
Diệp Viễn đã đạt được mục tiêu tới Thông Thiên Sơn nên không cần ở lại chỗ này nữa.
Sáng chế tầng thứ tư công pháp, trước khi Diệp Viễn đột phá tầng thứ năm cũng sẽ không có nút thắt quá lớn.
Không có chuyện gì là một viên đan dược không giải quyết được.
Huống hồ có Tiểu Thông Thiên Sơn theo, nếu như lần này không gặp phải bình cảnh lớn, hắn cũng không cần tới Thông Thiên Sơn.
Trong người mang theo một cái Thông Thiên Sơn, cảm giác thật tuyệt.
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn rời đi, trong lòng Lãnh Thu Linh vậy mà lại nhàn nhạt sinh ra cảm giác phiền muộn.
Nàng bị chính loại cảm giác của mình dọa cho giật mình, mình thế mà lại có một cảm xúc không nỡ đối với một nam nhân?
Cái này… không nên chứ!
Có điều, Lãnh Thu Linh là trời sinh tính tình lạnh nhạt, rất nhanh ý chí lại tập trung, bắt đầu cảm ngộ thiên đạo.
Lần này, nàng tới Thông Thiên Sơn, chính là vì một lần đột phá được Thiên Thần Cảnh.
Bây giờ, đã lãng phí nhiều thời gian, nàng không thể trì hoãn nữa.
Diệp Viễn đi tới sườn núi, tìm được Ninh Thiên Bình đang cảm ngộ thiên đạo, trực tiếp thô bạo cắt đứt hắn.
Ninh Thiên Bình nhìn thấy Diệp Viễn, nhất thời hai mắt tỏa sáng, vui vẻ nói: “Đại nhân, ngài… ngài đột phá rồi!”
Trong lòng Ninh Thiên Bình thầm giật mình, hắn có chút không hiểu, dựa vào thực lực của hắn, thế mà lại không nhìn thấu được sâu cạn của Diệp Viễn.
Chỉ biết là, bây giờ khí thế Diệp Viễn tăng vọt, nhất định là đã đột phá Thần Quân Cảnh.
Diệp Viễn cười nói: “Rốt cuộc chuyến này cũng không có uổng phí đến, đi thôi, xuống núi!”
Ninh Thiên Bình cũng không do dự, gật gật đầu, nói: “Đi!”
Có điều, Mạc Lệ Phi không cam, cau mày nói: “Khó có được cơ hội tới Thông Thiên Sơn, sao có thể bỏ dở giữa chừng?”
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Ninh Thiên Bình, cười không nói.
Ninh Thiên Bình cười nói: “Ha ha, sư tôn người còn chưa đủ hiểu đối với đại nhân. Bây giờ, ngài ấy đã đột phá cấp bốn, đồ nhi đột phá Thiên Thần Cảnh cũng là chuyện trong tầm tay, căn bản không cần lãng phí thời gian ở Thông Thiên Sơn.”
Mạc Lệ Phi sững sờ, tràn đầy không hiểu.
Ninh Thiên Bình lại nói: “Sư tôn có chỗ không biết, đại nhân, ngài ấy còn là một đan thần tứ tinh!”
Mạc Lệ Phi còn tưởng rằng Diệp Viễn có khả năng thông thiên gì, sau khi nghe được thì khinh thường nói: “Đan thần tứ tinh, thiên hạ này vừa nắm là được một bó to! Hắn lợi hại là không sai, nhưng mà hắn có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không truyền lại được cho ngươi! Một đan thần bốn sao, là có thể đảm bảo ngươi đột phá Thiên Thần Cảnh sao? Thiên Thần Cảnh này cũng không khỏi là bó cải trắng quá lớn đi!”
Ninh Thiên Bình không còn gì để nói, hắn cũng biết, không chính mắt thấy trình độ đan đạo của Diệp Viễn, người bình thường đều rất khó tin.
Ninh Thiên Bình chỉ cười ha ha, truyền tâm nói với Mạc Lệ Phi ở trong Linh Hư Giới nói: “Sư tôn, về sau người sẽ biết trình độ đan đạo của đại nhân có bao nhiêu đáng sợ. E rằng, ngài ấy sẽ là Dược Tổ thứ hai đó!”
Ở trong Linh Hư Giới, toàn thân Mạc Lệ Phi chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc khó tin.
Đánh giá này của Ninh Thiên Bình, không khỏi quá cao đi?
Có điều, nếu như thực lực luyện đan của Diệp Viễn thật sự có thể so sánh với Dược Tổ, trợ giúp Ninh Thiên Bình đột phá Thiên Thần Cảnh, tự nhiên là không nói chơi.
Trong lúc Mạc Lệ Phi ngây người, Ninh Thiên Bình và Diệp Viễn đã xuống núi.
Mỗi một tầng của Thông Thiên Sơn, đều sẽ có một lối đi.
Chỉ cần đi vào lối đi kia là có thể ra khỏi Thông Thiên Sơn.
Hai người trực tiếp đi qua thông đạo, trở lại trong Thông Thiên Giới.
Diệp Viễn cũng không gấp rời khỏi mà trở lại trấn nhỏ ở chân núi phía nam.
Về tình về lý, hắn cần phải nói lời từ biệt với lão ma rượu.
Lúc lão ma rượu nhìn thấy Diệp Viễn, không khỏi cả kinh.
“Ngươi… ngươi thật sự bình an trở về! Không đúng, ngươi còn đột phá! Nhưng mà, vì sao… ta lại có lại cảm giác giống như không nhìn thấu được ngươi?”
Vừa mới gặp lại Diệp Viễn, lão ma rượu đã phát hiện trên người Diệp Viễn phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Loại biến hóa này, rất khó diễn tả bằng ngôn từ.
Có điều không hề nghi ngờ, Diệp Viễn đã đột phá đến cấp bốn!
Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Vô Trần coi trọng Diệp Viễn như vậy.
Dựa vào thực lực Quy Khư Cảnh đi vào Thông Thiên Sơn, chẳng những bình an vô sự đi ra mà còn đột phá được gông cùm xiềng xích.
Chỉ bằng điểm này, đã không phải là điều người thường có thể làm được.
Diệp Viễn cười nói: “Công pháp của vãn bối có chút đặc thù, cho nên nhìn có chút như lọt vào trong sương mù.”
Lão ma rượu biến sắc, kinh ngạc nói: “Ngươi được Tiên Lâm đại nhân truyền thừa lại không tu luyện công pháp của ngài ấy?”
Lão ma rượu rất hiểu Tiên Lâm, mặc dù Tiên Lâm lợi hại, nhưng công pháp của hắn cũng không thể làm cho Diệp Viễn khiến hắn có loại cảm giác này.
Diệp Viễn cười nói: “Vãn bối vẫn chưa tu luyện công pháp của tiền bối Tiên Lâm.”
Lão ma rượu biến sắc, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Phải biết, công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn, là công pháp đỉnh cấp nhất Thông Thiên Giới.
Chỉ cần tu luyện từng bước, không nói đến cảnh giới Thiên Đế, đạt đến đỉnh phong Thiên Tôn là hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng mà Diệp Viễn lại không tu luyện!
Vậy thì, công pháp của hắn là từ nơi nào đến?
Vô Trần hiện thân lên cười nói: “Ngươi cũng không cần đoán tới đoán lui, công pháp này là Diệp Viễn tự nghĩ ra! Bởi vì gặp phải bình cảnh, mới tới Thông Thiên Sơn để tìm kiếm đột phá. Bây giờ đã đột phá thành công, đương nhiên cũng không cần phải ở lại. Lão ma rượu, ngươi an tâm chờ xem, thù của Tiên Lâm, không bao lâu nữa, Diệp Viễn sẽ giúp hắn báo!”
Cả người lão ma rượu chấn động, trong lòng dậy lên sóng biến ngập trời.
Vô Trần dám nói lời như vậy, nói rõ hắn vô cùng có lòng tin với Diệp Viễn.
Bây giờ xem ra, tên tiểu tử trước mắt này không đơn giản như mình tưởng tượng.
Sau khi hết khiếp sự, lão ma rượu nhìn Diệp Viễn thật sâu, nói: “Được rồi, lão phu chờ tin tức tốt của ngươi! Nếu như ngươi có thể giúp Tiên Lâm đại nhân báo thù, cuộc đời này của lão phu sẽ làm trâu làm ngựa, phụng dưỡng cả đời cho ngươi!”
Diệp Viễn vội vàng nói: “Tiền bối nói quá lời rồi, Cửu Thương Thiên Đế kia cũng có thâm thù đại hận với ta. Cho dù không vì Tiên Lâm tiền bối, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Vô Trần cười mắng: “Lão ma rượu nhà ngươi, thật đúng là coi mình như củ hành tây vậy? Về sau, thành tựu của tiểu tử này, sẽ vượt xa tưởng tượng của ngươi! Cửu Thương, chẳng qua chỉ là một khối đá đặt chân của hắn!”