Diệp Viễn gật đầu cười nói: “Người tiếp theo.”
“Đại sư, ta có câu hỏi!”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
“Diệp đại sự, ta cũng có câu hỏi!”
“Đại sư, ta nữa!”
“Ta!”
“Ngươi vẫn còn thời gian ngồi đây uống rượu à, Diệp đại sư sắp bắt đầu giảng đạo rồi! Còn không đi là không còn chỗ nữa đâu!”
“Diệp đại sư là ai?”
Người này dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn về phía đối phương, ánh mắt tỏ rõ sự khinh thường.
“Diệp đại sư mà ngươi cũng không biết? Ngài ấy là cháu ngoại của thành chủ, Diệp Viễn Diệp đại sư! Diệp đại sư đã giảng kinh liên tục năm ngày nay tại Thiên Vấn Tường, giải đáp mọi thắc mắc, bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ khó mà có cơ hội lần sau!”
“Hả? Chính là đứa cháu ngoại mà Thành chủ đại nhân mới nhận lại đó sao? Không phải hẳn mới chỉ mười mấy tuổi thôi sao, làm sao có thể khai đàn giảng đạo được chứ?”
“Thật không biết mấy ngày nay ngươi bận vào cái việc gì nữa? Việc giảng đạo của Diệp đại sư đã được cả thành này biết tới rồi mà ngươi lại không biết là sao? Diệp đại sư chính là Đan Thần chuyển thế, tinh thông tường tận về đan đạo, gần như không gì không biết! Nếu như được Diệp đại sư chỉ điếm, coi như bằng cả mười năm khổ luyện! Bây giờ tới cả cường giả Đan Hoàng, cũng đã tìm tới Diệp đại sư rồi!”
“Hừ… một thiếu niên mới mười mấy tuổi mà đòi chỉ điểm Đan Hoàng? Nghĩ
“Thỏi kệ ngươi, ngươi cứ ở đây tiếp tục lãng phí thời gian của ngươi đi, ta phải đi tới Lâm Lang Các!”
Nói rồi, người đó lướt đi nhanh như cơn gió.
Hôm nay là ngày khai đàn giảng đạo cuối cùng của Diệp Viễn, trong năm ngày này, Diệp Viễn đã nổi danh trong toàn Vô Phương Thành.
Gần như không ai trong Vô Phương Thành không biết tới cái tên Diệp đại sư.
Đã là luyện dược sư, thì cho dù chỉ là những đan đồ, đan sư nhỏ bé cho tới cả những cường giả Đan Hoàng cao cao tại thượng cũng đều coi việc nhận được sự hướng dẫn của Diệp đại sư là một vinh hạnh của bản thân.
Đại diện Thiên Vấn Tường cứ tới giờ này là chật kín người.
Đan đạo ở Vô Phương Thành vô cùng hưng thịnh, mà số lượng luyện dược sư trong thành lại ngày càng tăng lên.
Lại thêm vào mấy ngày nay, vào khoảng thời gian Diệp Viễn khai đàn giảng đạo, người trong thành gần như đổ xô xuống đường.
Một thành trì trước giờ vẫn luôn phồn hoa, bây giờ lại như chốn không người.
Sau ngày thứ nhất, luyện dược sư ở lại nghe giảng, lần lượt đều trở thành tín đồ trung thành của Diệp Viễn, bọn họ bắt đầu dốc sức tuyên truyền cho danh tiếng của Diệp đại sư.
Ngày thứ hai, số lượng người tới Lâm Lang Các tăng lên gấp mười lần so với ngày hôm trước.
Nhưng trong những người này, đa phần vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi tới nghe giảng.
Diệp Viễn vẫn như trước, giảng giải những thứ rất cơ bản.
Nhưng sau ngày thứ hai, những luyện dược sư này đã không còn ai nghi ngờ thực lực của Diệp Viễn nữa.
Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, tới ngày thứ ba, việc khai đàn giảng đạo của Diệp Viễn đã lan rộng ra khắp cả toàn Vô Phương Thành.
Bây giờ, cho dù là cường giả Đan Hoàng trong thành cũng ái mộ danh tiếng của hắn mà tới.
Trong đó bao gồm cả những người như Ngũ Huyền, Tào Chính.
Đến hôm nay, Tào Chính mới biết quyết sách tặng Lâm Lang Các cho thành chủ là sáng suốt như thê’ nào.
Có Diệp Viễn, Thiên Vấn Tường chẳng khác nào một trò cười!
Trong những ngày này, có không ít kẻ mạnh đặt ra đủ loại câu hỏi cho Diệp Viễn.
Nhưng cho dù thực lực của bọn họ cao thấp ra sao, câu hỏi có hóc búa, có ít thấy như thế nào, cũng đều được Diệp Viễn trả lời một cách chính xác kỹ lưỡng tỉ mỉ, khiến bọn họ không tìm được ra bất kỳ sơ hở nào.